Trầm Bắc Khương đẩy cửa phòng bước vào, bên trong có ba người. Trầm Minh Hạo ngồi đối diện thấy anh bèn đứng dậy, người phụ nữ ngồi quay lưng với anh cũng nhanh chóng xoay người lại. Ba Trầm hơi nhăn mày nghiêm khắc: "Tiểu Khương lại đây, mọi người chờ con đã lâu rồi đấy". Người phụ nữ có vẻ đẹp ôn nhu dịu dàng bối rối xua tay:"Nào có, nào có, chúng ta cũng vừa mới đến thôi mà". Trầm Bắc Khương chẳng nói chẳng rằng đi tới bên cạnh ba anh, kéo ghế ngồi xuống. Anh cúi đầu nghe ba giới thiệu: "Đây là dì Tương và con gái dì ấy, con mau chào hỏi đi"
Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn hai người đối diện. Người phụ nữ tên Tương Uyển Nhàn, tuy đã gần bốn mươi tuổi nhưng có vẻ như thời gian chẳng để lại chút dấu vết nào trên gương mặt bà, vẻ đẹp mặn mà cổ điển như những diễn viên Hồng Kong thập kỉ chín mươi. Anh chuyển ánh nhìn sang thiếu nữ bên cạnh. Trầm Bắc Khương nghe tiếng tim mình lỡ nhịp. Thiếu nữ còn chưa hết vẻ ngây thơ, dung nhan như nụ hoa nhài mới chớm nở.
Da trắng, môi hồng, tóc đen, vốn từ Trầm Bắc Khương nghèo nàn, anh chỉ biết nàng công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp trong câu truyện cổ tích cô giáo kể hồi mẫu giáo có lẽ cũng giống như cô gái trước mặt hắn mà thôi. Đôi mắt thiếu nữ to tròn trong vắt như hồ nước mùa thu, phản chiếu gương mặt ngơ ngẩn của anh rõ ràng, anh nghe giọng nói mềm mại êm ái như cơn gió Giang Nam: "Em là Tương Tình, "Tương" trong "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng", "Tình" trong "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì" *