Ầm...ầm...ầm...
Mưa mỗi lúc ngày tạnh dần.ML núp thân mình trong xó rác khủng khiếp,hôi thối,mặt mày lấm lem nhìn lên bầu trời. Nhỏ bây giờ không có chốn chung thân nữa. Cô độc không một ai cầu cứu. Cả người lạnh run.
Tin.....tin....tin.....
Tiếng chuông điện thoại vang lên. ML từ từ lấy ra,là tên của Minh Khang hiện ra. Nhỏ nuốt khang,cố gắng với lời nói rõ ràng nhất,không để đứa em mình biết rằng mình đang ở một nơi tồi tệ.
-"Alo....Minh Khang à....."
Bên đầu dây kia im lặng lắng nghe giọng nhỏ.
-"Em gọi có gì không?"
MK nhắm mắt cố gắng hít thật sâu,bình tĩnh mở miệng.
-"Chị à...."-Chỉ hai từ "chị à" mà đã làm nhỏ đau đớn,hai hàng nước mắt chảy dài.-"Chị về nhận lỗi có được không?"
ML không nói gì chỉ lắng nghe. Thật ra,nhỏ không muốn nhận lỗi gì cả. Tại sao cơ chứ? Tại sao mình phải nhận lỗi,mình làm tất cả vì gia đình mà. Chẳng phải Thục Anh cũng bảo vệ gia đình mình bằng phát súng giết người đó sao? Mình đã làm gì sai? Vả lại còn BQ....
-"Không....chị không về đâu."-Nhỏ muốn bỏ trốn. Phải rồi,quản gia Minn sẽ giúp mình.-"Chị không làm gì sai cả."
-"Chị à...."-Nhóc gọi lớn.-"Tại sao cơ chứ? Chị không nghĩ đến gia đình sao? Em nữa,anh Quyền,chị Anh....tất cả. Chị đã sai rồi."
-"Không."-Nhỏ hét lên,mếu máo phủ nhận.
-"Em thương chị. Rất tự hào về chị. Vì chị là người tốt nhất trên đời."
-"Chị không về đâu."-Nhỏ lắc đầu.-"Chị không thể trở về đối diện được. Cả anh BQ nữa. Anh ấy sẽ căm ghét chị. Chị yêu anh ấy. Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/3299360/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.