TA im lặng cố gắng nghĩ đến lúc trước nhưng sao không thể tài nào nhớ được. Đầu nó bỗng nhứt lên,mắt của nó không thấy gì,mờ mờ ảo ảo đau đớn đến lạ thường. Không ai nhận ra nó đang đau đớn,ngoại trừ ML. MT đập bàn quay sang.
-"Chị à... Thật ra Khắc Dương chính là..."
-"Em thấy chị hơi mệt nên lên phòng nghĩ ngơi đi ạ. Mọi việc trong nhà em sẽ lo. Chị nên giữ gìn sức khỏe. Rồi mọi chuyện....chị sẽ nhớ lại thôi."-ML nắm lấy tay nó.
TA khẽ gật đầu,vịn tay đứng dậy. Trước khi đi không quên nhìn MT.
-"Mau tìm quản gia về nhà đi. Còn nữa....bà nội chị sẽ sang thăm sau."
MT ngồi sững nhìn nó bước đi. Không biết mình phải làm gì nữa đây. Tại sao đến nước này rồi mà con khốn đó còn sống yên ổn cơ chứ. MT lập tức phi nhanh đến nắm cổ áo nhỏ lôi đi.
-"Tôi sẽ ném chị ra khỏi nhà này. Sau đó,nơi mà đầu tiên tôi lôi chị đến."-MT quay alij trừng mắt nhìn nhỏ.-"Không phải là nơi nào hết mà chính là nhà chị. Để cho họ thấy chị là người như thế nào mà trong mắt họ chị lúc nào cũng là người tốt."
ML tức giận vùng tay em ra khỏi cổ áo mình. Trong lòng vô cùng tức giận,vô cùng lo lắng,vô cùng sợ hãi. Mọi người đâu ai biết,đâu biết vì cái gì mà mình mới trở nên như thế này. Vì gia đình,tất cả là mình gánh hết cho mọi người. Trong lòng nhỏ đau đớn lắm chứ. Đau đến nỗi không muốn gặp lại gia đình,đau đến nỗi không thể nào nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/3299355/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.