Mỹ Linh nằm mê mẩn trên giường. Tiếng của nữ giúp việc vọng vào những hình như nhỏ đã hôn mê trong vô thức vẫn biết được nữ giúp việc gọi nhưng vẫn không tài nào đứng dậy, thậm chí là ừ một cái nhẹ. Mắt nhỏ dần nhắm lại. Ngủ một giấc dài. Nên?
-"Thưa bà chủ. Cậu Khắc Dương không trả lời. Tôi gọi mãi. "
Bà nội đứng phất dậy đi nhanh đến thẳng phòng nhỏ mà không hề ngó ngàng gì đến phòng nó. Thường ngày có kêu đến mấy thì ít ra cũng trả lời được vài câu. Chắc nó bệnh rồi.
-" Dương... Nội đây. Trả lời đi. "mới
-.....
-"Dương..." - Đợi mãi không thấy nhỏ trả lời, bà đành kêu người mang chìa khó phòng bị đến. Vừa mở cánh cửa ra, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nhỏ, hốt hoảng.-"Màu gọi bác sĩ đến. "
Vài phút sau.
Bác sĩ với vẻ mặt lúc co dãn lúc căng thẳng xem xét tìm hình sức khoẻ của nhỏ. Quay sang bà nội nhỏ nhẹ.
-" Mất sức, cơ thể yếu dần. Tôi cho truyền miễn dịch. Lát nó sẽ tĩnh ngày thôi. "
-" Vâng cảm ơn bác sĩ. "
-" Tôi ngồi đây trồng chừng nó một lát. "-Bác sĩ cười nhẹ nhàng với bà nội rồi với công việc truyền miễn dịch bà tiêm cho nhỏ mũi thuốc bổ.-"Tai nạn làm thần kinh sức khoẻ yếu. Bà sau này nên cho nó ăn uống điều đỗ. Sẽ nhanh chóng khoẻ lại."
-"Tôi hiểu rồi. "
Nói rồi bà nội ra ngoài với ý định xuống lầu bảo giúp việc nấu cho vài món tẩm bổ cho nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/3299274/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.