Thục Anh quay về phòng dựa lưng trên ghế phòng học. Nó nhìn bức ảnn trước mắt,Mỹ Diệu hiện lên với nụ cười ấy. Diệu như là một liều thuốc an thần cho nó. Cứ mỗi lần nhìn nụ cười ấy,nó thấy nhẹ lòng và hiện về những kí ức đẹp đẽ kia. Nó và cô,chưa hề xảy ra xung đột gì.
****
-"Anh... hôm nay tao với mày đi phượt đi."
****
-"Sao chó chị buồn thế. Mọi hôm nhìn mặt ngáo lắm mà. Nhậu đi."
****
-"Cứ mỗi lần buồn. Nhìn vào ánh mắt pha lê tím kia. Tao thấy tốt hơn."
****
-"Khi nào buồn,nhìn tao rồi cười nhé."
****
Nó lấy tấm hình,lau kĩ càng rồi thở dài. Giá như mày còn sống,tao sẽ lại có người để an ủi và nói gì đó. Thậm chí là không cần một người thân nào nữa cũng được. Tại sao lại đổi mày thành người khác. Nó xa lạ và kinh khủng.
4h30" sáng.
Nó lờ mờ tỉnh dậy nhìn đồng hồ. Xoa hai vùng thái dương,nó cảm thấy mệt mõi.
-" Quản gia Ngô. Người lên phòng con một chút."-Nó nhấn máy cho quản gia. Lập tức, quản gia Ngô xuất hiện.
-"Cô chủ gọi tôi."
Nó đưa dự án đến nhìn quản gia Ngô rồi nở nụ cười.
-"Dự án."
-"Vâng."
Nó suy nghĩ một hồi rồi ra lệnh cho quản gia điều tra về Khắc Dườn ngày trước. Nó bỗng nhớ lại lời quản gia Hồng và vụ việc hôm qua. Đến giờ nó vẫn chưa tin vào mình đã biết những gì nó cầu mong mọi việc chỉ là nhầm lẫn.
****
-"Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/3299267/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.