Mỹ Linh vừa ngừng thở để đến. Như một cơn mưa rào nặng trĩu đổ xuống chỉ riêng mình nhỏ. Ngay tại lúc này,hoang sơ của căn nhà nhỏ bé và đỗ nát của tình thương gia đình.
Trước mắt Linh bây giờ chỉ là tro bụi và những chiếc lá khẽ rơi xuống mang nặng những giọt nước mưa đầu mùa động lại. Lăn qua lại nhẹ nhàng và lòng ai đó nặng trĩu.
Rầm.....
Tiếng sấm vang dậy đến ai cũng phải sợ.
Mỹ Linh đang đứng trước nhà của chủ tịch Lâm.
Ngay từ đầu đến giờ,nhỏ vẫn chưa rơi một giọt nước mắt nào. Con gái mạnh mẽ đây à? Hay là quá khổ nên không biết nước mắt là gì. Tự cho bản thân cái quyền được khóc nhưng sao lòng hổ thẹn rằng khóc cũng chẳng giúp gì được cho gia đình. Ngay đến bản thân,một đôi dép tổ ong hay dép nhựa loại rẻ cũng không có mà mng. Đấy là do mình quá bất tài nên không việc gì phải khóc.
Cạch.
Quản gia Minh mơ cửa. Giật mình với con ngừoi trước mắt. Thân hình ướt nhem,tóc tai bù xù,trông lạnh lẽo đến nỗi đôi môi mỏng kia thâm tím lại nhưng hơi nể phục rằng chưa tỏ ra run rẩy trước cơn mua lướn như vậy.
Rầm
Tiếng sét lại vang thêm lần nữa. Chỉa khuôn trời ra làm nhiều mảnh. Một ý định đen tối hiện lên trong đầu tên quản gia lố bịch này.
-"Gặp chủ tịch Lâm."-Giọng nói trong veo ấy cất lên làm lòng người xiêu hẳn.
-"Lau chân rồi hẳn vào."-Khinh bỉ.
Mỹ Linh lẳng lặng làm theo rồi đi nhẹ nhàng theo sau quản gia Minh. Nói là quản gia thì ai cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuon-mat-cua-chi-khong-phai-la-cua-em/24496/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.