Chương trước
Chương sau
“Thế nào? Anh có còn nhớ những kỷ niệm đẹp mà năm đó chúng ta cùng nhau làm thiết kế hay không. Năm 19 tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết.”

Diệp Kiều Lục ngồi trên ghế tựa hơi nhấc chân, ánh mắt hơi lóe sáng cười khanh khách nhìn Diệp Kính, “Còn nhớ bài tập lớn năm đó không? Quan điểm về cơ giới hóa bãi đỗ xe? Chúng ta đụng vào nhau trong thư phòng sau đó chợt lóe lên sáng kiến.”

Diệp Kính di chuột, nhìn lên bản vẽ kiến trúc bãi đỗ xe ngầm trên máy tính. Anh thật sự muốn bản thân thà rằng có cái sáng kiến khác còn hơn.

Trên phông nền tối đen của AutoCAD là đủ mọi loại nét vẽ màu sắc sắp xếp ngăn nắp.

Ngày đó trong hạng mục Lâm Khê Nhất Phẩm, anh đã nhìn thấy bản đồ quy hoạch của bộ phận cao ốc thương mại. Bản đồ rất ngắn gọn, kích thước hợp lý, khoảng cách không gian thống nhất, đánh dấu kích thước mô hình đầy đủ.

Bản vẽ điện tử màu sắc sặc sỡ trước mắt này, lại càng chứng minh thế nào mới là sự tuyệt mỹ trong ngành kỹ thuật.

Thái độ của cô đối với kiến trúc bao giờ cũng là chân thực, chu đáo  đến mức tỉ mỉ kỹ càng từng chi tiết nhỏ.

Thấy anh rất lâu mà không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cô lại nhắc nhở anh lần nữa: “Làm sao thế? Có cảm thấy được mối quan hệ của chúng ta đã ngay lập tức thân thiết trở lại rồi hay không?”

“Không.” Diệp Kính lạnh mặt. Cơm còn chưa ăn, nước còn chưa uống mà đã bị ép buộc kéo đến nghe cô nói chuyện mấy hạng mục rồi.

Diệp Kiều Lục nghiêng người tiến đến gần anh, “Em không có quyền nói chuyện với anh rồi sao?” Biểu cảm của cô rất giống như nếu anh còn phủ nhận nữa thì sẽ bị ăn một cú đấm.

Một giây sau, anh thỏa hiệp, “Hạng mục này làm đến giai đoạn nào rồi hả?”

“Bản đồ thi công đã nộp cho công ty thẩm định rồi.” Cô thu hồi lại ánh mắt hung ác của mình.

“Lúc em cùng thảo luận về độ cao của giàn khung, ông ta đã đồng ý với em là đã hạ thấp xà ngang?”

“Vâng.” Cô gật đầu, kiến trúc sư Thôi cũng có mặt, ông ấy nói không thành vấn đề.”

“Đến lúc bàn bạc thẩm định xong thì lại thay đổi bản đồ kết cấu?”

“Vâng, đúng.” Diệp Kiều Lục nghiêm túc trở lại, “Hiện tại em còn không hiểu nổi quy trình thế nào nữa. Em hỏi một chút nhé, nếu như em không kiểm tra lại vấn đề về độ cao xà ngang kia thì có ai có thể phát hiện ra không?”

“Độ cao của các tầng ngầm khác có đạt chuẩn không?”

“Các cái khác không có vấn đề gì cả.”

“Vậy thì công ty thẩm định kia cũng sẽ không đối chiếu cẩn thận xem liệu các bản vẽ kiến trúc giàn khung có thống nhất hay không đâu.” Anh nhướn mày, “Ra ngoài rót cho anh ly nước.”

Cô gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cũng chỉ trong khoảnh khắc này thì Diệp Kính mới có uy để sai khiến cô.

Diệp Kiều Lục đi vào bếp rót nước, cười nói: “Mẹ, tình hữu nghị giữa con và Diệp Kính đã quay lại ngay lập tức rồi.”

“Phải không?”

“Phải, mẹ đừng lo lắng.” Cô tìm ly rồi rót nước ra, “Anh ấy bảo con đi rót nước cho anh ấy rồi. Mấy năm nay cho đến tận bây giờ anh ấy cũng không để con làm việc gì cho anh ấy.” Suýt chút nữa thì cô tưởng rằng anh không cần cô nữa rồi.

“Đây đây đây, mẹ cũng rót cho con một ly, nói chuyện xong xuôi rồi thì gọi Tiểu Kính ra đây ăn cơm, bụng nó vẫn còn trống rỗng đấy.”

Diệp Kiều Lục gật gật đầu rồi quay lại phòng.

“Diệp Kính, đây là em vì anh mà đưa cho anh một phương pháp nhuận giọng tốt nhất.” Cô cực kỳ cung kính đặt ly nước xuống rồi ngoan ngoãn trở lại ghế dựa.

Diệp Kính hơi ngửa đầu uống vài hai ngụm, cơ bắp ở gáy khỏe mạnh sống động, lúc yết hầu chuyển động, ở anh toát ra một loại mùi vị đàn ông mà không hề giống với năm 19 tuổi.

Bỗng nhiên Diệp Kiều Lục cũng cảm thấy khát nước, “Em cũng đi uống ly nước đã.” Sau đó bước nhanh ra ngoài.

Anh cúi mắt nhìn nước trong ly.

Trong phòng bếp, cô tu ừng ực hơn nửa ly nước, rồi sau đó mới quay lại phòng.

“Được rồi, tiếp tục.” Diệp Kính hỏi, “Nhà phát triển chỉ có mỗi một kiến trúc sư chuyên ngành thôi sao?” 

Cô lắc đầu, “Chỉ có một công trình, nhưng chắc chắn không phải chuyên ngành của kiến trúc sư Đàm bên Tiến Lâm bọn anh. Ông ấy có quá nhiều việc mà em cũng chưa hiểu hết.”

“Buổi xét thầu cuối cùng ông ấy cũng không thẩm tra đối chiếu từng cái từng cái về mặt cắt công trình và kết cấu mặt bằng. Xà cột thì chỉ cần đối chiếu theo kết cấu bản đồ thi công, đợi kêu gọi đấu thầu các nhà sản xuất khác. Bãi đỗ xe như vậy đã làm tốt rồi, đến lúc đó chỉ cần căn cứ theo độ cao thực tế mà làm vị trí đỗ xe khác.”

“Ừm… Vậy nếu như em không phát hiện ra, sai lầm này chắc chắn đã không thể tránh khỏi rồi.”

“Ừ.”

Diệp Kiều Lục cúi đầu, cô không hiểu vì sao mà Trương Vĩ Trác phải làm vậy. Làm hại người khác thì cũng có lợi gì cho bản thân chứ. Hơn nữa các nhà phát triển cũng chỉ có thể chỉ trích nhân viên thiết kế thất trách mà thôi.

“Tiểu Kính, cứ ra ăn cơm trước đi. Cũng không còn sớm nữa rồi.” Thi Dữ Mỹ đi đến cửa.

“Vâng.” Diệp Kính đứng dậy.

Diệp Kiều Lục lẳng lặng ngồi một lúc lâu, sau đó đi theo ra ngoài ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn anh ăn cơm.

Thi Dữ Mỹ hỏi, “Tiểu Lục có muốn uống chén canh hay không?” 

Diệp Kiều Lục lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Diệp Kính lườm cô một cái, “Em vẫn đang làm dự án à?”

“Làm chứ, dự án thiết kế thành phố thương mại là em làm từ lúc còn trong tổ dự án, sau khi trúng thầu thì kiến trúc sư Lưu để cho em đảm nhiệm vai trò người phụ trách.”

“Công ty bọn em không chia ra bản vẽ dự án và bản vẽ thi công à?”

“Ngày trước thì có, nhưng hai năm qua tổ dự án đã bị mất đi không ít người, lãnh đạo cảm thấy không thể cưỡng ép được bọn họ, cái gì không phải của mình thì sẽ không giữ được, vì vậy năm ngoái đã giải tán tổ dự án rồi. Lúc đó em cũng điều đến tổ thi công.”

“Em học hỏi được những gì ở trong tổ thi công rồi?”

“Cũng không tệ, biết được rất nhiều thứ, đồng thời cũng hiểu được vì sao mà đội trưởng lại phê bình tổ dự án bọn em chỉ biết làm qua loa khái quát, thực ra vấn đề chính là ở chỗ trí thức không đủ.”

“Sau này thì sao, muốn về tổ dự án hay thi công?”

“Chắc chắn là dự án rồi, quá trình cân nhắc thiết kế có rất nhiều điều thú vị. Chờ khi nào tích lũy được đầy đủ kinh nghiệm thì em sẽ trở lại làm dự án.”

Tiếng chuông điện thoại của Diệp Kính vang lên, anh ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Còn điện thoại của Diệp Kiều Lục lại nhận được tin nhắn Wechat.

Chu Thải Thải: “Cuối cùng thì mình đã có thể gặp được Giang sư ca ngoài đời thực rồi!”

Diệp Kiều Lục: “Ở đâu?”

Chu Thải Thải: “Một anh trong ban tổ chức buổi họp mặt hội sinh viên Đại học H nghe nói có mời Giang sư ca. Ha ha, mình rất muốn đi.”

Diệp Kiều Lục: “Là bạn học chuyên ngành gì đó hả?”

Chu Thải Thải: “Đều có hết, không phân biệt có chuyên ngành hay không. Địa điểm là ở thành phố S.”

Diệp Kính nghe điện thoại xong quay lại nói: “Em đã từng nghe đến tên Ngô Hoàn chưa?”

Diệp Kiều Lục nghĩ nghĩ: “Ngô Hoàn là người mà cũng học khoa Kiến trúc trường Đại học H nhưng trước chúng ta 10 khóa đúng không?”

“Anh ấy đã mở một công ty thiết kế cực kỳ thú vị, thầy Lưu đã khen anh ấy không ngớt lời đó.”

“Là thế nào?”

Anh nhìn cô, “Tháng sau ở thành phố S có buổi họp mặt sinh viên trường Đại học H, Ngô Hoàn cũng sẽ đi. Anh cũng muốn đi qua đó một chuyến.”

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, lấy tin nhắn Wechat ra đưa cho anh xem, “Là buổi họp mặt này ư?”

Tầm mắt của Diệp Kính dừng lại ở ba chữ “Giang sư ca” lâu hơn so với bất kỳ chữ nào khác, anh hơi lạnh nhạt, “Ừm.”

“Thế thì em cũng đi.” Cô tiến sát lại gần anh cầu khẩn: “Diệp Kính, Diệp Kính, anh cùng với em là một đội đó.”

Thi Dữ Mỹ vừa mang tô canh lại liền thay Diệp Kính trả lời: “Được đó, cứ để Tiểu Kính dẫn con cùng đi.”

Ngay lập tức mặt mày Diệp Kiều Lục hớn hở hẳn lên.

Cô biết là Diệp Kính sẽ không phản bác lại lời nói của mẹ.

Đương nhiên là nếu như cô uy hiếp thì khẳng định anh ta cũng sẽ nghe theo.

Cô cười to ba tiếng: “Ha ha ha.”

--

Đầu tháng năm, Diệp Kiều Lục kéo Chu Thải Thải cùng đến thành phố S.

Vốn dĩ đang cực kỳ phấn chấn,      nhưng vào thời điểm Chu Thải Thải nhìn thấy Diệp Kính, trong lòng chợt lạnh đi vài độ. Thật ra là bởi vì biểu cảm của Diệp Kính không thể nói là đang hoan nghênh cô đến.

Cô ngồi ở phía sau xe Audi A7, nơm nớp lo sợ. Nếu biết sớm như vậy thì cô đã không đến đi nhờ xe rồi.

Kẻ không biết nhìn sắc mặt người khác là Diệp Kiều Lục thì vẫn vui mừng hớn hở, nói đến chủ đề mà lẽ ra không nên nói tới, “Suốt ngày nghe cậu nói Giang sư ca rất đẹp trai, mình vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy đó.”

Chu Thải Thải gật gật đầu, cảm thấy nhiệt độ trong xe đang liên tục hạ xuống. Mồ hôi lạnh ứa ra khắp người cô, chỉ sợ Diệp Kính ném cô xuống dọc đường, vội vàng lên tiếng: “Thật ra còn thua xa so với Diệp Kính, năm thứ nhất ở khoa kiến trúc có ai mà không biết, ai mà không hiểu Diệp Kính chứ. A ha ha.” Cô tâng bốc một cách khoa trương khiến cho tiếng cười cực kỳ khó nghe.

Diệp Kiều Lục từ đầu đến cuối vẫn luôn thật thà: “Cái đó phải gặp thì mới biết được chứ.” Cũng giống như cô nói Diệp Kính đẹp trai hơn Trâu Tượng, căn bản tại vì đó là do cô tận mắt nhìn thấy và so sánh.

Ngay lập tức Chu Thải Thải bỗng tóm lấy tay của Diệp Kiều Lục, ra sức ám chỉ cho cô đừng nói nữa. Lẽ nào cô không nhận ra sắc mặt của Diệp đại mỹ nam đang ngồi trên ghế lái đã đen đến mức khó coi lắm rồi hay sao?

Rõ ràng là Diệp Kiều Lục thật sự không nhận ra, “Cậu đừng có kích động. Mình biết Giang sư ca rất đẹp trai, cậu tóm mình quá mạnh tay rồi đó.”

“Mình buồn ngủ quá đi mất.” Chu Thải Thải cái khó ló cái khôn, cố ý dụi dụi khóe mắt, “Mình ngủ trước đây.” Vừa nhắm mắt lại, cô ngay lập tức giống như người đã chết.

Diệp Kiều Lục mất đi đối tượng cùng mình nói chuyện phiếm, liền quay sang hỏi Diệp Kính: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

“Hơn một tiếng nữa.”

“Thế thì em cũng ngủ một giấc đây.”

Diệp Kiều Lục nói ngủ là ngủ thật sự, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng, nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, môi trên của cô hơi mỏng hơn so với môi dưới, nên lúc ngủ miệng cô hơi khẽ mở.

Diệp Kính điều chỉnh góc độ của gương chiếu hậu, liếc mắt nhìn qua gương liền thấy được đôi môi đỏ mọng của cô.

Xe cộ lưu thông trên cao tốc rất nhiều, có một đoạn đường phải lái xe rất chậm.

Chu Thải Thải cảm giác tốc độ của xe rất ổn định, kỹ thuật lái xe của Diệp đại mỹ nam quá đạt tiêu chuẩn chất lượng rồi.

Cô yên lặng khẽ hé mở mí mắt.

Diệp Kiều Lục vẫn còn đang ngủ say.

Chu Thải Thải không dám một mình nói chuyện với Diệp Kính nên chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Không sao hết, chỉ lát nữa thôi là có thể được nhìn thấy Giang sư ca rồi, bây giờ có khổ sở bao nhiêu thì sau này sẽ có được ngọt ngào bấy nhiêu.

Chu Thải Thải cứ cố ra sức giữ vững niềm tin tự lừa mình dối người như vậy, mãi cho đến lúc đi đến hội trường buổi họp mặt, suýt chút nữa thì cô nôn ra máu.

Giang sư ca có bạn gái, điều này cô vẫn luôn biết. Cô chỉ là không ngờ được lời đồn trên diễn đàn của trường là thật, anh ấy lại có thể tìm một con hồ ly tinh đến làm bạn gái.

Con hồ ly kia mặc một chiếc áo gió mỏng, mặc quần ngắn 9cm, đi giày cao gót màu đỏ làm tôn lên cặp chân khiến cả trời người đều oán ghét. Khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ, dáng vẻ cực kỳ kiêu căng hống hách.

Chu Thải Thải lắc đầu, uể oải yếu ớt bám lấy Diệp Kiều Lục, “Từ nay về sau, cái tên Giang Tấn này sẽ bị xóa tên trong sổ tay mỹ nam của mình.”

“Hả?” Diệp Kiều Lục vẫn hoàn toàn đứng bên lề câu chuyện, cô còn chưa nhìn thấy đâu là Giang sư ca, mỗi một lần cô muốn nhìn qua bên đó là y như rằng thân thể của Diệp Kính vừa đúng lúc xuất hiện ngay trước mặt cô chắn tầm nhìn, “Giang sư ca bị làm sao?”

“Tầm thường, khẩu vị quá tầm thường.” Chu Thải Thải mất hết ý chí, “Mình cho rằng anh ta sẽ tìm một người quý phái sang trọng để làm bạn gái. Chậc chậc, đàn ông ấy mà, quá tầm thường.”

“Ừ…” Diệp Kiều Lục vỗ vỗ Chu Thải Thải, “Khắp chân trời chỗ nào mà không có cỏ thơm chứ.”

Chu Thải Thải thoáng hiện ý cười, “Cậu phải giám sát chặt chẽ Diệp Kính một chút, đừng để cho anh ta biến thành người tầm thường.”

Diệp Kiều Lục gật đầu, “Có mình ở đây, yên tâm đi, mình vẫn đang hướng anh ấy về đường ngay lẽ phải mà.”

Diệp Kính tiến đến gần, “Ngô Hoàn ở trên lầu 2, chúng ta lên thôi.”

Chu Thải Thải ngồi một mình đợi ở trong khu vực nghỉ ngơi, nhìn Diệp Kính và Diệp Kiều Lục đi lên lầu.

Rõ ràng đi thẳng là có thể đến được cầu thang, nhưng Diệp Kính lại cố tình đi một vòng.

Diệp Kiều Lục cũng theo đó mà vòng đi vòng lại, cuối cùng bỏ lỡ mất vị Giang sư ca nghiêng nước nghiêng thành trong truyền thuyết kia.

--

Biệt thự trên lầu hai có ban công rất rộng.

Có rất nhiều cái ô lớn màu nâu đã hạ xuống, để lộ ra những bộ bàn ghế uống café màu đen.

Ngô tổng chọn ngồi ở một bàn ở phía ngoài cùng, anh ta đang tựa mình lên lan can, đang quan sát cái gì đó rất chăm chú.

“Anh Ngô Hoàn?”

Ngô Hoàn quay đầu lại, nhìn trước trước mặt mình có một nam một nữ, anh ta chỉ về phía lan can trên ban công, “Đoạn góc vuông chỗ tiếp nối với chỗ rẽ kia đặt sai chỗ rồi.”

Diệp Kiều Lục liếc mắt nhìn về phía lan can.

Ngô Hoàn: “Cậu chính là Diệp Kính?”

Diệp Kính gật đầu, chìa tay ra.

“Nghe danh đã lâu.” Ngô Hoàn bắt tay Diệp Kính.

Danh tiếng của Diệp Kính không phải ở trong Đại học H, mà là ở thành phố K. Vốn dĩ thầy Quan chịu thu nhận học trò cũng đã là rất ít rồi, huống chi người học trò này lại tham dự một hạng mục cấp tỉnh ở thành phố K.

Ánh mắt Ngô Hoàn chuyển đến trên gương mặt tròn đáng yêu của cô gái bên cạnh, “Người này là…?”

Diệp Kính giới thiệu, “Bạn học cùng thời đại học của tôi, Diệp Kiều Lục”

Diệp Kiều Lục cười tươi sáng, “Ngô Hoàn sư ca, chào anh.”

Ngô Hoàn chợt sửng sốt.

Mới ban đầu nhìn cô cảm giác ngũ quan không được xuất sắc lắm, nhưng một khi cô cười lên thì cả gương mặt đều tươi sáng, cực kỳ có sức lôi cuốn.

Anh ta cũng cười theo rồi nói: “Ngồi đi.”

Hôm nay Ngô Hoàn gặp mặt Diệp Kính, căn bản là cũng không vì mục đích gì cả, chỉ đơn thuần là gặp gỡ lẫn nhau, trao đổi kinh nghiệm nghề nghiệp thôi.

Ngô Hoàn: “Dùng tư duy thiết kế để cân bằng lại đô thị và điều kiện hoàn cảnh xung quanh, thật ra lúc đó nhà thiết kế và người sử dụng đều đã có được một mối liên hệ đôi bên cùng có lợi.”

Diệp Kiều Lục nghe đến mức độ mê mẩn.

Công ty thiết kế của Ngô Hoàn tên là Ngô Viên. Bởi vì trong tiếng Quảng Đông thì Ngô Hoàn và Ngô Viên đồng âm.

(Từ Ngô trong Ngô Hoàn viết là 吴, còn từ Ngô trong Ngô Viên viết là 吾. Mặc dù viết khác nhau nhưng đọc giống nhau và nghĩa cũng gần tương tự nhau, đều để chỉ họ Ngô.)

Đây là một văn phòng kiến trúc, trụ sở chính đặt tại thành phố D, còn ở thành phố S chỉ xây dựng tên tuổi. Loại công ty như thế này cũng không có nhiều lắm.

Diệp Kiều Lục nảy sinh tò mò với công ty Ngô Viên này.

“Thưa anh chị, café của mọi người đây.” Người phục vụ niềm nở bước đến.

Cùng lúc đó, một cậu thanh niên cũng thong thả bước đến, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười mê mẩn lòng người: “Tôi đến chậm rồi.”

Diệp Kiều Lục quay đầu lại nhìn, thình lình trợn to hai mắt: “Trâu Tượng!”

Trâu Tượng quan sát cô, “Diệp Kiều Lục, đã lâu không gặp.” Anh ta kéo ghế dựa ra, định ngồi xuống bên cạnh cô nhưng lại bị Diệp Kính duỗi thẳng chân ra ngăn cản, khiến anh ta lại phải thay đổi tọa độ, ngồi xuống bên cạnh Ngô Hoàn.

Ngô Hoàn nở nụ cười: “Mọi người đều học khóa 06 à?”

Diệp Kính hơi nghiêng người, nhìn về phía Diệp Kiều Lục.

Trong mắt cô tràn ngập ánh sáng, “Vâng.”

Đây đúng là một con Phượng Hoàng xinh đẹp, chỉ là hiện tại cánh chim vẫn còn chưa cứng cáp, chỉ khi nào thời cơ chín muồi rồi, cô nhất định sẽ bay lượn lên tận trời cao, tương lai rực sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.