Editor: Linh Đang
Đợi tại chỗ đến hai mươi phút.
Vẻ mặt lớp trưởng nặng nề đi tới, tuyên bố một tin xấu: "Máy bay nhầm thời gian."
Lúc ấy Thang Ngọc bừng tỉnh từ cơn buồn ngủ, "Cái gì?"
Lớp trưởng chỉ chỉ lịch trình, "Đây là thời gian mà giảng viên quy định sẵn. Nhưng công ty du lịch in nhầm mất."
Xương Diễm Thu ngạc nhiên, "Sửa thành thời gian nào?"
"Năm giờ hai mươi phút chiều."
Bạn học giáp: "Còn phải đợi một buổi chiều sao."
Xương Diễm Thu: "Anh họ của bạn học ban hai kia đâu? Không được giải thích một chút sao?"
"Này, anh họ ở chỗ nào." Lớp phó bĩu môi về một phía khác.
Anh họ cúi đầu hình như đang giải thích với giảng viên, vẻ mặt lo lắng.
Thang Ngọc buông tiếng thở dài, "Tại sao có thể như vậy."
Lớp phó: "Anh ta nói ngày xuân rất khó mua vé, chỉ có chuyến bay năm giờ hơn chiều mới đủ hơn bảy mươi vị trí."
Thang Ngọc lại than một tiếng.
Lớp phó: "Hy vọng tiếp theo hành trình sẽ thuận lợi."
Va chạm là thực tế phức tạp.D@@Đ##L$$Q%%Đ^^
Buổi tối, Xương Diễm Thu ngồi trong sảnh đợi của nhà nghỉ, mặt xám như tro tàn, "Thật sự là một hành trình không thể miêu tả. Mình có dự cảm, còn có các loại khiếp sợ nữa đang chờ chúng ta."
Ủy viên sinh hoạt nhìn đèn thủy tinh trong sảnh, nói: "Ít nhất nơi này coi như sạch sẽ."
"Có sạch hay không còn khó nói." Xương Diễm Thu nắm chặt lấy da bọc ghế sô pha đã cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuoc-luc/3125065/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.