Kể từ khi nghe được chuyện tình bi kịch của Tần Tri Nghi, trong lòng Hứa Đại Chí đã sản sinh chủ nghĩa nhân đạo và lòng cảm thông với nó.
Dễ dàng sao? Không phải là yêu đương đồng tính thôi sao? Hai người lưỡng tình tương duyệt không ăn trộm không cướp của, sống sờ sờ ra đấy lại thành uyên ương bị chia rẽ, thật là đáng thương.
Có điều, vẫn có chỗ nào đó cảm thấy cực kỳ không đúng, ngày đó mấy câu dở dở ương ương của bà tám Hàn càng khiến thứ cảm giác này mãnh liệt hơn, rốt cuộc thì là gì?
Trong mấy ngày nghỉ phép này, Hứa Đại Chí nửa đêm ngồi xổm trên sô pha uống bia ăn lạc rang xem ti vi còn Tần Tri Nghi thì ngủ vùi trong phòng mình. Hứa Đại Chí nhìn chằm chằm màn hình ti vi nghĩ ngợi rốt có chỗ nào không đúng.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim tình cảm kinh điển trong khung giờ vàng của Đài Loan N năm về trước. Sắp tới đoạn cao trào, nữ chính chia tay với nam phụ để trở lại vòng tay của nam chính.
Đối diện với khuôn mặt đờ đẫn của nam phụ, nước mắt nữ chính tuôn trào như suối: “Xin lỗi, xin lỗi A Luân! ~~ Em biết anh rất tốt với em, nhưng em không thể đáp lại tình yêu của anh, một người không thể cùng lúc yêu hai người, hãy tha thứ cho em! Tha thứ cho em!”
Đúng thế, Hứa Đại Chí đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.
Tần Tri Nghi không phải nhất kiến chung tình với mình sao? Hắn móc gan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khung-gio-vang/1931671/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.