Buổi trưa khoảng mười hai giờ, Diệp Thời Tầm uống hơi nhiều. Nhìn Phong Lưu đang pha rượu, nàng một phen kéo qua cổ tay Phong Lưu, rượu trong tay Phong Lưu vung ra.
"Tiểu tổ tông, ngài lại nháo cái gì?" Phong Lưu cầm lên khăn lau đi rượu vung vãi, Diệp Thời Tầm thần chí có chút không rõ lắc lắc đầu. Nhìn Phong Lưu, cười một cách ngây thơ: "Tiểu Lưu Nhi, hôm nay ngươi thật xinh đẹp."
Phong Lưu cười nhạo một tiếng: "Nói đi, lại có chuyện gì cầu ta?"
"Chúng ta đến gặp bạn học cũ của ngươi đi. Ngay bây giờ, đi!" Lời vừa dứt, Diệp Thời Tầm đã túm tay Phong Lưu ra khỏi quầy bar.
Phong Lưu đem Diệp Thời Tầm trêи dưới quan sát một cái: "Ngươi cảm thấy cái bộ dáng hiện tại này của ngươi có thể đi ra đường sao?"
Cứ đần độn mà đi, đừng bảo là bàn chuyện chính sự, nói không chừng còn có thể ói đầy đất. Nếu mình nhớ không lầm, vị bạn học cũ kia hình như có khiết phích*. Tửu quỷ và người hút thuốc cấm đến gần, Diệp Thời Tầm đi như vậy sợ là ngay cả người cũng nhìn không thấy.
(*) Khiết phích: mắc bệnh sạch sẽ quá đáng
Diệp Thời Tầm nghe Phong Lưu cự tuyệt mình, ủy khuất bĩu môi, cầm áo khoác bên cạnh lên lảo đảo lắc lư chuẩn bị tự mình rời khỏi.
Nhìn nàng xiêu vẹo nhịp bước, Phong Lưu bị hù sợ vội tiến lên đỡ.
"Tiểu Lưu Nhi, ngươi không phúc hậu. Ta mạo hiểm nguy cơ bị sét đánh khen ngươi đẹp, sao ngươi không chịu giúp ta?" Diệp Thời Tầm nửa người dựa trêи người Phong Lưu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khung-dong-nu-trong-sinh-be-cong-anh-hau/220464/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.