Trong quán rượu huyên náo, nữ sinh khẽ nhíu mày, nàng không quá thích loại hoàn cảnh này. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng, cho dù nàng không thích nơi này, cũng không thể không nể mặt mũi bạn cùng phòng, càng huống chi bạn cùng phòng cũng là vì thấy nàng luôn ở lỳ trong phòng, mới tốt bụng mang nàng ra ngoài chơi. "Ê, Khả Khả. Ngươi đừng có đờ đẫn như vậy, hôm nay có không ít soái ca mỹ nữ tới, ngươi nhìn xem có thích ai hay không, ngươi yên tâm, chỉ cần là ngươi chọn trúng, mấy chị em chúng ta khẳng định không cùng ngươi tranh." Một nữ sinh ôm nước trái cây tới bên cạnh Diệp Khả Khả. Diệp Khả Khả hết sức ưu nhã liếc nàng một cái, cuối cùng thấp giọng nói: "Đường Khuyết, ngươi nói bậy nói bạ nữa ta liền nói cho dì Tiểu San, để nàng trừ sạch tiền xài vặt của ngươi." Đường Khuyết lắc lắc nước trái cây trên tay: "Ngươi nhìn xem, tới quán bar uống nước trái cây, ta nói thế nào cũng là con ngoan trò giỏi mà." Diệp Khả Khả cười nhạt nhìn nàng: "Hừ, đó là ngươi dị ứng rượu cồn. Nếu không ngươi có thể ngoan ngoãn ở quán bar uống nước trái cây?" "Không thú vị gì cả, ngươi so với tiểu nha đầu Mạc gia còn nhạt hơn. Không cùng ngươi nói bậy nữa, ta đi xem một chút xem có học muội xinh đẹp nào không." Đường Khuyết mang vẻ mặt thô bỉ cười rời khỏi. Diệp Khả Khả đột nhiên nghĩ tới hình tượng nữ thần của dì Tiểu San, tức thì không nhịn được bật cười, Đường Khuyết có phải là dì Hiểu Chi và dì Tiểu San ở bên ngoài nhặt về? Thấy Đường Khuyết bưng một ly nước trái cây đi thả thính học muội, Diệp Khả Khả không nhịn được bật cười. "Này, Khả Khả." Thanh âm mềm nhũn ngọt ngào ở bên tai Diệp Khả Khả vang lên, Diệp Khả Khả quay đầu nhìn tiểu công chúa nhà Tô Vận —— Mạc Vi. "Tiểu biểu tỷ? Làm sao vậy?" Diệp Khả Khả đối với việc Mạc Vi xuất hiện rất là kinh ngạc, dẫu sao ngay cả bản thân còn không thích loại huyên náo này, Mạc Vi một lòng ngâm người trong phòng bánh nghiên cứu mỹ thực làm sao lại tới? Mạc Vi cùng Diệp Khả Khả tầm mắt giao nhau, Mạc Vi đột nhiên đỏ gò má vội vàng dời tầm mắt tránh khỏi. Diệp Khả Khả không nhịn được đỡ trán, vị tiểu biểu tỷ này thật đúng là quá dễ xấu hổ, hai nàng từ nhỏ nằm chung một chăn lớn lên, lại liếc mắt nhìn một cái đã đỏ mặt. Hơn nữa Diệp Khả Khả nghĩ một chút đến bộ dáng yêu tinh của hai vị Tô Vận cùng Mạc Duẫn, lại nghĩ đến Mạc Vi động một chút là mắc cỡ đỏ mặt, ặc... Nói không chừng Mạc Vi cũng giống như Đường Khuyết, các nàng đều là nhặt được. Mạc Vi hít một hơi thật sâu, như thể để tâm tình mình bình tĩnh lại, cuối cùng nàng từ từ ngồi đến bên cạnh Diệp Khả Khả, thanh âm rất nhỏ rất ngọt rất mềm, vừa nghe liền để cho người có xung động muốn bắt nạt nàng. "Khả Khả, chúng ta ở chỗ này ngồi rất lâu rồi. Quá, quá muộn trở về trường học có ổn không?" Mạc Vi đến gần Diệp Khả Khả sau đó theo bản năng túm chặt ống tay áo Diệp Khả Khả, tựa hồ sợ không cẩn thận Diệp Khả Khả sẽ bỏ lại nàng một mình rời khỏi. Diệp Khả Khả nhìn thời gian, sau đó hướng người sinh nhật hôm nay báo một tiếng. "Đi thôi, chúng ta trở về trường học." Diệp Khả Khả không muốn đợi lâu, đứng dậy kéo tay Mạc Vi chuẩn bị rời khỏi. Đường Khuyết tới, ngăn lại hai người: "Này này này, nhanh như vậy liền đi à?" "Nếu không thì sao?" Diệp Khả Khả buông xuống ưu nhã, không chút khách khí trợn trắng mắt liếc Đường Khuyết một cái. Đường Khuyết cầm nước trái cây trong tay uống một hơi cạn sạch, nhìn phóng khoáng cực kỳ, đáng tiếc bên trong là nước chanh chứ không phải rượu mạnh. "Các ngươi chờ ta một chút, ta bồi các ngươi cùng nhau trở về. Buổi tối khuya chỉ có hai người các ngươi ta không yên tâm." Đường Khuyết vừa nói vừa sang một bên lấy áo khoác. Chờ Đường Khuyết trở lại, nàng hướng hai người nói: "Đi thôi. Bổn tiểu thư tự mình đưa các ngươi trở về! Đây là vinh hạnh của các ngươi!" "..." Diệp Khả Khả & Mạc Vi: Đồ thiểu năng, người này chúng ta không nhận thức!
Dọc đường đi ngược lại rất yên tĩnh, Đường Khuyết đi bên cạnh Mạc Vi, vừa nói về diễm ngộ hôm nay vừa hỏi Mạc Vi chơi có vui không. Mạc Vi nghe Đường Khuyết nói cũng chẳng ư hử gì, chỉ là lỗ tai càng ngày càng nóng lên, gò má càng ngày càng đỏ. Cuối cùng Đường Khuyết sâu sắc thở dài: "Ta thật hoài nghi ngươi có phải là dì Mạc Duẫn nhặt được. Ta nghe mẹ ta nói, dì Mạc Duẫn năm đó được giang hồ xưng tụng mị hồ ly, đừng nói đỏ mặt, câu dẫn người khác cũng không chột dạ. Ngươi nhìn ngươi xem, thanh khiết đến mức làm ta cũng không dám nói với ngươi nhiều hơn hai câu, chỉ sợ vô tình đem ngươi làm bẩn." "..." Mạc Vi thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng từ nhỏ đã như vậy, nàng có thể có biện pháp gì. Hơn nữa Đường Khuyết, ngươi nói chuyện cũng quá lộ liễu đi. Diệp Khả Khả nín cười nhìn hai người trò chuyện. Một lát sau Đường Khuyết tiếp tục nói: "Aiz, mẹ ta còn nói, hồi các nàng trẻ tuổi, Mạc di cùng Tô di buổi tối khuya chạy xe như gió lốc đầu đường đánh lưu manh, mang hai ổ bánh mì một chai nước ở trong rừng sâu núi thẳm xông xáo ba ngày ba đêm. Ngươi nhìn ngươi xem, đều đã đại học năm hai rồi, còn không dám một mình đi dạo sân trường." "Eh, mami và mẹ hồi trẻ lợi hại như vậy sao?" Mạc Vi cảm thấy nàng hình như nghe được một tin tức rất kinh bạo. Dừng một chút nàng nói: "Hàn di nói, hồi mami và mẹ còn trẻ vô cùng đần, mang la bàn mà còn ở trong rừng nhỏ lạc đường ba ngày ba đêm." Diệp Khả Khả đột nhiên như có điều suy nghĩ chen vào một câu: "Hiện tại ta cuối cùng đã biết tại sao mami ngươi mỗi lần thấy dì Hàn Diệc đều phải cắn xé nhau một trận." Ba người vào trong hẻm nhỏ, đột nhiên đối diện đi ra mấy người nam nhân. Đường Khuyết theo bản năng đem Diệp Khả Khả cùng Mạc Vi bảo hộ sau lưng. Mấy nam nhân kia mang nụ cười thô bỉ trên mặt, đứng trước mặt các nàng, ánh mắt không chút khách khí quan sát các nàng. Mạc Vi lần nữa đỏ mặt, lần này là bởi vì phẫn nộ. Diệp Khả Khả cũng cực kỳ không vui, vừa nhìn đã biết là đến gây sự, xem ra hôm nay là ngày không thích hợp ra cửa. "Em gái nhỏ, đừng sợ mà. Ca ca không phải người xấu, ca ca chính là muốn cùng các ngươi kết bạn. Chúng ta chơi với nhau." Cái giọng như vịt đực kia, Diệp Khả Khả nghe toàn thân nổi da gà. "Làm, làm sao bây giờ?" Nói chuyện chính là Đường Khuyết, đừng thấy nàng gặp chuyện dáng vẻ trượng nghĩa đảm đương, kỳ thực chút công phu của nàng cũng chỉ là luyện qua ở nhà với mami, đột nhiên gặp đám lưu manh, nàng thật đúng là có chút hốt hoảng. Diệp Khả Khả trấn định nhấn máy báo động, tin tưởng lát nữa hộ vệ phụ cận sẽ chạy tới. Nhưng mà Mạc Vi bên cạnh, trên tay nàng chẳng biết từ lúc nào đã đeo lên nắm đấm gai, khí chất cả người cũng phát sinh biến hóa. "Các ngươi lui về phía sau." Mạc Vi hiếm khi nói chuyện nghiêm túc đứng đắn như vậy, Diệp Khả Khả cũng Đường Khuyết theo bản năng liền trốn sau lưng nàng. Chờ hộ vệ của Diệp Khả Khả chạy tới, Mạc Vi đã đem nắm đấm gai thu vào, Đường Khuyết nhìn mấy tên lưu manh nằm mọp trên đất bất tỉnh nhân sự, nàng trợn to hai mắt nuốt nước miếng một cái: "Được a Mạc Vi, ngươi thâm tàng bất lộ a." "Không, không phải. Là... Là lão sư nói không thể đánh lộn. Hơn nữa, ta... ta bây giờ là tự vệ." Bị Đường Khuyết trêu ghẹo đôi câu, Mạc Vi tức thì mặt đỏ ửng, nói chuyện đều không lưu loát. Đường Khuyết tiến lên đem cánh tay khoác lên bả vai Mạc Vi: "Này, ngươi khẩn trương cái gì, cái này cũng không phải chuyện gì xấu. Đừng có đỏ mặt nữa, ai không biết còn tưởng mấy người chúng ta gặp bọn lưu manh xảy ra chuyện gì không thể miêu tả." 'Bùm', Mạc Vi tức thì hồng thấu gò má. Đường Khuyết vừa dứt lời, Mạc Vi cảm thấy nàng sắp xấu hổ đến cháy mặt.
Oán trách trừng mắt nhìn Đường Khuyết, Mạc Vi kéo tay Diệp Khả Khả về trường học. Đường Khuyết đứng ở cuối nhìn hộ vệ xử lý mấy người kia, nàng đi được hai bước cảm thấy như vậy quá lời cho đám người kia, vì vậy lại lui trở lại: "Đều thiến." "... Dạ!" Mấy người hộ vệ mặc dù là Diệp Thời Tầm thuê tới bảo vệ Diệp Khả Khả, nhưng bọn họ cũng đều nhận biết Đường Khuyết, biết Đường Khuyết cùng Diệp gia quan hệ không bình thường, cho nên chuyện Đường Khuyết phân phó, bọn họ cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Đến cửa trường học, Diệp Khả Khả đột nhiên nhìn chằm chằm một chiếc xe không rời mắt. "Khả Khả? Làm sao vậy?" Mạc Vi cũng thuận thế nhìn về phương hướng Diệp Khả Khả đang nhìn, nhưng mà trừ một nữ nhân ngồi trên xe chơi di động ra, không nhìn thấy gì khác. Diệp Khả Khả lắc đầu một cái: "Không sao, đi thôi." "Thật không có chuyện gì sao? Khả Khả nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta." Mạc Vi rất ôn nhu, điểm này cũng không biết thừa kế ai. Diệp Khả Khả gật đầu, do dự một giây nói: "Cảm giác người kia rất quen thuộc, rất giống tỷ tỷ ta." "!!!" Mạc Vi rất khiếp sợ nhìn Diệp Khả Khả: "Ngươi nói gì? Tỷ tỷ?" "Đúng vậy, kỳ thực ta có một tỷ tỷ, rời nhà đi hồi ta bốn tuổi, vừa rồi ta thấy nữ nhân kia cảm giác rất quen thuộc, cho nên mới nhìn nhiều vài lần." Diệp Khả Khả đối vị tỷ tỷ kia ấn tượng rất mơ hồ, bất quá hẳn là khi còn bé quan hệ với tỷ tỷ rất không tệ. Mạc Vi ngây ngẩn gật đầu: "Thật kinh hỉ, ta vẫn cho rằng ngươi không có huynh đệ tỷ muội." "Kỳ thực vị tỷ tỷ kia là mami cùng mẹ thu dưỡng, hơn nữa nàng từ chối vào tộc phổ Diệp gia, cho nên các ngươi không biết rất bình thường." Diệp Khả Khả nhỏ giọng giải thích, mặc dù không biết tại sao tỷ tỷ kháng cự vào gia phả. Mạc Vi gật đầu một cái, suy nghĩ một hồi nói: "Có thể là sợ thế gia tranh quyền. Một khi vào gia phả, tình cảm giữa ngươi và nàng khả năng cũng sẽ không quá tốt." Diệp Khả Khả cười một tiếng không nói thêm gì, chỉ trong chốc lát Đường Khuyết bước nhanh chạy tới: "Hai ngươi thật là lằng nhằng, sao còn ở chỗ này?" "Chúng ta nhìn thấy một đại mỹ nhân, da trắng mỹ mạo chân dài, cả người khí chất ngự tỷ làm người ta thiếu chút nữa không cầm giữ được. Cho nên mới trì hoãn chút thời gian." Diệp Khả Khả đối Đường Khuyết chơi ác nói. Đường Khuyết nhìn bốn phía một phen, kết quả cũng không nhìn thấy cái gọi là đại mỹ nhân, nàng bĩu môi: "Ngươi khẳng định lại đang lừa ta." Diệp Khả Khả nín cười, nhưng mà nàng giương mắt nhìn lại thấy người kia lái đi rồi. Nàng hơi thất vọng nói: "Ngươi tới trễ, người đẹp đều đi rồi." "Ta thấy, là ngươi luôn gạt ta mới đúng." Đường Khuyết nói nhỏ, Diệp Khả Khả nhìn rất khéo léo, kỳ thực a... một bụng đầy ý xấu. Đây là tâm đắc sau hơn hai mươi năm bị nàng bắt nạt. Nhưng mà Diệp Khả Khả nói: "Không tin, ngươi hỏi tiểu biểu tỷ. Tiểu biểu tỷ trước nay không nói láo." Mạc Vi trước nay không nói láo, bởi vì mỗi lần nói láo nàng đều sẽ khẩn trương đến cà lăm, thậm chí còn chưa nói đã bắt đầu căng thẳng đi tới đi lui. Mà hiện tại Mạc Vi phụ họa gật đầu một cái: "Nơi này ánh đèn có chút tối, bất quá vẫn có thể thấy rõ đó là một đại mỹ nhân. Khí chất thật rất tốt, vừa rồi còn ở trên xe xem điện thoại di động, ngươi tới chốc lát liền lái xe đi." "A —— không phải chứ, ta nhọ như vậy?!" Đường Khuyết sau đó luôn luôn uể oải, nàng lại vì nhìn mấy tên lưu manh mà bỏ lỡ cơ hội cùng mỹ nhân tình cờ gặp gỡ, aiz! Tính sai a! Sau khi đám người Diệp Khả Khả vào trường học, chiếc xe rời khỏi trước đó lại xuất hiện, nhìn bóng lưng ba người càng lúc càng xa, khóe miệng nữ nhân nhếch lên một đường cong đẹp mắt. ┬┴┤TOÀN VĂN HOÀN├┬┴
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]