Chương trước
Chương sau
Chạng vạng, Diệp Thời Tầm đến chờ dưới lầu công ty Cố Tô An từ sớm. Tuy rằng đã hẹn cùng Tô Vận trở về nhà cũ thăm Tề Nhược, nhưng mà cái này cũng không trở ngại nàng đưa Cố Tô An về nhà trước.
Lúc Cố Tô An cùng Trịnh Dư Khiết từ công ty đi ra, Diệp Thời Tầm lập tức mở cửa xe nghênh đón.
Trịnh Dư Khiết có chút bất ngờ sẽ gặp Diệp Thời Tầm ở đây, càng ngoài ý muốn chính là lại thấy Diệp Thời Tầm nịnh hót Cố Tô An, là mắt nàng xảy ra vấn đề hay là cái thế giới này có vấn đề?
Trịnh Dư Khiết còn chưa kịp nghĩ thông, Cố Tô An đã hỏi Diệp Thời Tầm.
"Sao ngươi đã tới rồi?" Cố Tô An giờ phút này nhìn thấy Diệp Thời Tầm đích xác rất ngạc nhiên, bởi vì đã sớm nghe nói Diệp Thời Tầm hôm nay sẽ trở về nhà cũ.
Diệp Thời Tầm vừa mở cửa xe ra, vừa trả lời Cố Tô An: "Cơ hội là bản thân tranh thủ không phải sao? Cho nên ta tới đón ngươi về nhà."
Nghe vậy, Trịnh Dư Khiết liếc nhìn Diệp Thời Tầm lại nhìn một chút Cố Tô An, tuy rằng đã suy đoán ra quan hệ hai người, nhưng mà không có chứng cớ cụ thể, nàng cũng không tự tiện kết luận.
Cố Tô An tựa hồ phát giác được suy nghĩ của Trịnh Dư Khiết, vì vậy nói với Trịnh Dư Khiết: "Vậy thì, ta quá giang xe Diệp tổng về trước đây."
"Được, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta." Trịnh Dư Khiết vẫn có chút không yên lòng, tuy trong mắt ngoại giới Diệp Thời Tầm là người tốt không có chỗ chê, nhưng mà chính là loại người nhìn có vẻ rất hoàn mỹ này mới có thể dẫn nàng cảnh giác, càng huống chi nàng còn từ Phong Lưu biết được rất nhiều biến hóa của Diệp Thời Tầm trước và sau tháng mười.
Sau khi Cố Tô An lên xe, Diệp Thời Tầm tâm tình rất tốt giúp nàng thắt chặt dây an toàn. Mà Cố Tô An cũng không bài xích hành động này, đại khái là Cố Tô An đang tận lực cho nàng cơ hội, hoặc là Cố Tô An đã thói quen Diệp Thời Tầm phục vụ nàng như vậy.
Nhưng bất kể là bởi vì sao, Cố Tô An thuận theo đều làm tâm tình Diệp Thời Tầm rất tốt.
"Diệp tổng cảm thấy rất hứng thú với công việc tài xế này?" Lúc Diệp Thời Tầm chuẩn bị lái xe Cố Tô An nói một câu, Diệp Thời Tầm khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong đẹp mắt: "Vậy phải xem làm tài xế cho ai."
Cố Tô An cảm thấy Diệp Thời Tầm hiện tại mới là rất chân thực, trước kia ở bên Diệp Thời Tầm luôn sẽ cảm thấy Diệp Thời Tầm rất thần bí, rất nhiều hành động đều có thể khiến nàng tò mò, mà cùng Diệp Thời Tầm hiện tại ở chung với nhau, tuy rằng giữa hai người nhiều một tầng ngăn cách, nhưng không thể nghi ngờ là rất thoải mái rất chân thực.
Trên xe rất an tĩnh, hai người đều không hẹn mà cùng hưởng thụ phần an tĩnh này, không có người nào chủ động mở miệng đánh vỡ không khí, cho đến khi xe dừng lại, Diệp Thời Tầm xuống xe trước giúp Cố Tô An mở cửa xe, Cố Tô An mới lên tiếng: "Hôm nay phiền toái Diệp tổng, ngày khác ta mời Diệp tổng ăn cơm."
Diệp Thời Tầm vốn muốn nói không phiền toái, nhưng lại nghe thấy Cố Tô An nói ngày khác mời ăn cơm, phải biết có rất nhiều chuyện đều là giải quyết trên bàn cơm, Diệp Thời Tầm tự nhiên sẽ không cự tuyệt cơ hội thân cận Cố Tô An, vì vậy liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Cố Tô An xoay người chuẩn bị rời khỏi, Diệp Thời Tầm hướng nàng vẫy vẫy tay: "Ngày mai gặp."
Cố Tô An thấy vòng tay trên cổ tay Diệp Thời Tầm, tâm tình tức thì tươi sáng hơn: "Ngày mai gặp."
Diệp Thời Tầm rất ít thấy Cố Tô An nở nụ cười không chút áp lực như vậy, không giống với lúc diễn xuất ở phim trường cười hướng về ống kính, đây là lần đầu tiên bởi vì thực sự cảm thấy vui vẻ mà bật cười.
Sau khi Cố Tô An về nhà, Diệp Thời Tầm tự khích lệ mình làm một động tác ra dấu V nhìn rất trẻ trâu. Nguyên tưởng rằng không ai nhìn thấy, lại không ngờ Cố Tô An ở sau cửa thấy rất rõ ràng.
Chờ Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận đi tới nhà cũ, nơi này đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, so với vẻ tiêu điều cách đây không lâu, nơi này hiện tại thực sự là một tòa nhà cổ mang cảm giác trải qua năm tháng.
Diệp Thời Tầm lần đầu tiên đến đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc, vậy mà hôm nay lần nữa đi vào cổ trạch này, nàng lại có thể cảm giác được đằng sau quen thuộc có một chút sợ hãi.
Tự giễu cười một tiếng, chẳng lẽ hồi bé từng bị người bắt nạt ở đây? Hiện tại có ám ảnh trong lòng?
Không chờ Diệp Thời Tầm nghĩ ra, Tô Vận đã xuống xe: "Đi thôi, Tề di đã chờ lâu rồi."
"Ừ, vào đi. Đợi một chút, ta có mua quà cho mẹ. Ta đi lấy." Diệp Thời Tầm đi hai bước đột nhiên nghĩ đến lễ vật còn chưa lấy, lại chuyển ra chỗ ngồi phía sau cầm lên lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt.
Tô Vận nhìn một cái, là hai hộp đồ bổ quý giá, tuy rằng chỉ là thứ bình thường ở Tề gia, nhưng đối với Tề di mà nói, đây chắc hẳn là lễ vật nàng yêu thích nhất.
"Đi nhanh đi." Diệp Thời Tầm bước nhanh hai bước chạy tới bên cạnh Tô Vận, Tô Vận đưa tay ra nói với Diệp Thời Tầm: "Cần giúp một tay không?"
Diệp Thời Tầm xách hai hộp đồ bổ quơ quơ trước mặt Tô Vận: "Chút cân nặng này ta vẫn có thể tiếp nhận."
Tô Vận thu tay về, không nói thêm gì nữa.
Bởi vì Tề Nhược bệnh nặng, rất ít có người lái xe vào nhà cũ, cho nên Tô Vận đã thành thói quen dừng xe ở cửa, mà Diệp Thời Tầm thấy Tô Vận dừng lại nàng cũng dừng lại theo.
Bởi vì trời đã chuyển tối, hai người nhịp bước cũng nhanh hơn chút, nhưng dù vậy Diệp Thời Tầm cũng phải đi năm sáu phút mới nhìn thấy tòa nhà.
Diệp Thời Tầm đứng ở cửa, quay đầu nhìn tiền viện, không khỏi cảm thán một tiếng, hóa ra hào môn thế gia chỉ ở trên đất đai sở hữu mới có thể hiển hiện ra toàn bộ.
Tô Vận thấy Diệp Thời Tầm đứng ở cửa sắc mặt biến hóa có chút kỳ quái, Tô Vận tưởng nàng đang khẩn trương, vì vậy nhỏ giọng an ủi: "Người làm vườn và người giúp việc đến buổi tối là đi rồi, sáng mai mới trở lại. Nơi này chỉ để lại hai nha đầu trông giữ ban đêm, bất quá đều ở hậu viện, không có chuyện thì sẽ không tới tiền viện quấy rầy."
"Ồ. Chả trách không giống như lần trước đến, một người cũng không gặp." Diệp Thời Tầm đi theo Tô Vận bước đến phòng khách, vừa đi vừa hỏi: "Buổi tối ở trong một căn nhà cũ giữa sườn núi, nửa ngày không thấy bóng người sẽ không cảm thấy sợ sao?"
Tô Vận trầm mặc một hồi, tiếp đó nói: "Ta không thường xuyên đến, thời điểm buổi tối đến càng là đếm trên đầu ngón tay."
Diệp Thời Tầm gật đầu một cái: "Ồ, ta thì lại cảm thấy có chút rợn người. Hơn nữa cho dù nhà cũ đã được tu sửa, ta cũng có thể nhìn ra nơi này có dấu vết bị lửa đốt qua. Luôn có cảm giác như hung trạch."
"Cổ trạch này do Tề gia xây dựng ở cuối thời nhà Thanh để né tránh phân tranh dưới núi, từ chỗ này trải dài đến mấy khoảng núi phụ cận đều thuộc sở hữu của Tề gia. Mà trận hỏa hoạn ngươi nói, tràng lửa 15 năm trước, không đúng... 16 năm trước, chính là xảy ra vào ngày sinh nhật ngươi. Trận hỏa hoạn đó trừ ngươi chịu chút kinh hãi ra không có bất kỳ ai bị thương, càng khỏi nhắc đến tử vong. Cho nên hung trạch mà ngươi nói cũng không tồn tại." Tô Vận chịu nhịn tính tình giải thích với nàng, chờ nàng nói xong hai người đã đi tới phòng khách, thấy được Tề Nhược đang ngồi trên ghế sa lon lật xem album.
"Mẹ, con cùng Tô Vận đến thăm mẹ đây." Diệp Thời Tầm bước nhanh tới, cầm hộp quà trong tay đưa tới trước mặt Tề Nhược: "Xem, con mang quà cho mẹ này. Đây là con đích thân đến chỗ Hồng lão chọn, hắn nói những thứ này dùng để dưỡng sinh là tốt nhất."
Tề Nhược mỉm cười nhận lấy, cũng không phải bởi vì những thứ đồ bổ quý giá kia, mà là vui mừng vì Diệp Thời Tầm có thể tới.
"Tiểu Hàm, tới ngồi. Bồi mẹ xem album." Tề Nhược kéo tay Diệp Thời Tầm, muốn Diệp Thời Tầm cùng nàng thân cận một chút.
Diệp Thời Tầm trước kia rất thống hận cha mẹ nàng tại sao vứt bỏ nàng, kỳ thực rất nhiều lần muốn gặp cha mẹ ruột hỏi cho rõ, nhưng nhìn đến thái độ người nhà Trần Tử Hân đối đãi Trần Tử Hân, Diệp Thời Tầm do dự. Nàng sợ nàng cũng sẽ có gia đình giống như vậy, cho nên về sau liền từ bỏ ý niệm tìm thân nhân.
Nhưng mà sau khi nàng biết được cha mẹ không phải vứt bỏ nàng, nàng chỉ là bị tên buôn người chộp đi, hơn nữa cha mẹ nàng cũng không buông tha tìm nàng, tâm tình của Diệp Thời Tầm so với khi nàng thức đêm học được bản nhạc độ khó cao còn hưng phấn hơn. Thậm chí nghĩ muốn trước tiên nói cho toàn thế giới, nàng không phải là đứa trẻ không ai cần, nàng có một gia đình, nàng còn có cha mẹ rất yêu nàng.
Tuy rằng đến nay không quá hiểu được tại sao Tề Nhược và Diệp Thuấn phải ly dị, nhưng thời điểm nhìn đến Tô Tiệp cùng Trịnh Dật, Diệp Thời Tầm cảm thấy nàng mơ hồ biết được gì đó. Nhưng mà lại bắt đầu hoài nghi, tại sao dưới ảnh hưởng của loại gien này mà bản thân lại trở thành sợ đồng tính?
Những chuyện phiền lòng tạm thời không suy tính, Diệp Thời Tầm ngồi bên cạnh Tề Nhược theo sát nàng, phụng bồi nàng nhìn những tấm hình hiện ố vàng kia.
Tô Vận đứng một bên nhìn hai mẹ con chung đụng hòa hợp, tâm tình không khỏi tốt hơn mấy phần. Đang chuẩn bị đi thư phòng nghỉ một hồi, lại bị Tề Nhược gọi lại.
"Vận Nhi, mẹ con còn chưa trở lại, con gọi điện hỏi một chút đi." Tề Nhược xem ra rất bình tĩnh, nhưng Tô Vận vẫn có thể thấy nàng đáy mắt lo âu.
Tô Vận vừa bước về phía điện thoại bàn vừa hướng Tề Nhược an ủi: "Tề di đừng lo, mẫu thân bảo hôm nay muốn cùng mấy bên đối tác thương nghị lại từ đầu một số phương án hợp tác, thời gian lâu dài chút cũng là bình thường."
Bất quá tuy nói như vậy, nên gọi điện thì vẫn phải gọi. Hơn nữa còn phải dùng điện thoại của nhà cũ, bởi vì ở thời điểm Tô Tiệp làm việc, trừ điện thoại của Tề Nhược cùng nhà cũ ra tất cả đều không nhận máy, bao gồm cả Tô Vận cùng mấy lão ngoan cố có quyền uy trong Tô gia.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền bị cúp, Tô Vận đang chuẩn bị gọi lại từ đầu thì nhận được điện thoại gọi tới, thời điểm Tô Vận nhận điện thoại, thanh âm của Tô Tiệp truyền đến.
"Có chuyện gì?" Giọng nói rất gấp gáp, xem ra Tô Tiệp lúc này rất bận rộn.
Tô Vận trả lời: "Mẫu thân, con là Tô Vận. Tề di thấy mẹ đã khuya còn chưa trở lại, không yên tâm bảo con gọi điện thoại hỏi một chút."
Đầu dây điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, tiếp đó ngữ khí trở nên dịu đi rất nhiều: "Nói cho Tề di ta rất nhanh sẽ trở về, nếu các ngươi đói cứ ăn trước, không cần chờ ta."
"Vâng, mẫu thân, tạm biệt." Tô Vận cúp điện thoại, đúng sự thật trả lời Tề Nhược: "Mẫu thân một hồi nữa mới có thể trở về, bảo chúng ta nếu như đói thì dùng cơm trước, không cần chờ người."
Tề Nhược hầu như mỗi lần đều chờ Tô Tiệp trở lại cùng nhau dùng cơm, mà Tô Vận dĩ nhiên rất quý trọng thời gian dùng cơm cùng mẫu thân, cho nên dù đói bụng nàng cũng sẽ chờ mẫu thân cùng nhau.
Trước mắt hai người đều nhìn Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm đang mải nhìn album, đột nhiên không nghe được chút xíu tiếng động nào, bị hù sợ lập tức ngẩng đầu: Sẽ không thật là hung trạch đấy chứ!
Nhưng mà khi nhìn đến ánh mắt dò hỏi của hai người, Diệp Thời Tầm khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Vận đang muốn đáp lời, lại bị Tề Nhược cướp trước một bước: "Tiểu Hàm có đói bụng không?"
"Con vẫn chưa đói, mẹ và Tô Vận đói rồi sao?" Diệp Thời Tầm đúng là không đói bụng, nàng đến nay còn đang ở giữa hai loại cảm giác hưng phấn cùng quỷ dị, đói bụng cái gì đó tạm thời không cảm giác được.
Cảm giác hưng phấn đại khái là bởi vì thái độ của Cố Tô An đối với nàng có biến hóa, cảm giác quỷ dị là vì sợ hãi đối với căn nhà cũ quen thuộc.
Sau khi Diệp Thời Tầm trả lời không đói bụng, rất rõ ràng ở trong mắt Tô Vận thấy được mừng rỡ. Diệp Thời Tầm đột nhiên buồn bực: Ta không đói bụng ngươi cũng đâu cần vui vẻ như vậy chứ. Chẳng lẽ ngươi muốn tiết kiệm chút lương thực trong nhà? Nhưng nơi này là nhà ta a...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.