Chương trước
Chương sau
Buổi chiều đến lúc các bác sĩ bệnh viện tiếp tục làm việc, cửa phòng bệnh của Diệp Thời Tầm một lần nữa bị người mở, nhìn người đứng trước mặt mình, Diệp Thời Tầm có loại xung động muốn chạy trốn.
"Diệp tiểu thư, chân ngươi khôi phục thế nào rồi?" Trần Dược tốt bụng tới xem một chút.
Diệp Thời Tầm liếc mắt thấy Cố Tô An bên cạnh đã đổi sắc mặt, nàng đáy lòng khẩn trương nói: "Đã tốt hơn rất nhiều, đa tạ bác sĩ Trần để ý."
Cố Tô An chú ý tới hộp giữ nhiệt trong tay Trần Dược, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Thời Tầm nhiều một tia uy hϊế͙p͙.
Diệp Thời Tầm nhỏ giọng ho khan, không dám nhìn vào mắt Cố Tô An nữa, ánh mắt sắc bén như có thể hóa thành lưỡi dao đem nàng băm thành trăm mảnh.
Trần Dược đem hộp giữ nhiệt bỏ lên bàn, ôn hòa lễ độ nói với Diệp Thời Tầm: "Đây là canh hầm xương buổi trưa ta trở về nấu, cho ngươi uống để bồi bổ."
"Cảm ơn bác sĩ Trần, bất quá canh này thật không cần. Bác sĩ Trần vẫn là lấy về đi." Diệp Thời Tầm không ngờ người này ra một chiêu như vậy.
Trần Dược du học trở về, trong nhà lại là trung y thế gia, tuy rằng bản thân học Tây y, nhưng trong xương có thể nhìn ra khí chất công tử văn nhã. Nếu là cô gái thông thường đã sớm cảm động đầu nhập ôm ấp, cũng chỉ có Diệp Thời Tầm có thể ba lần bảy lượt cự tuyệt Trần Dược tỏ ý.
"Ta đều nấu xong rồi, chưa kể cũng không phải vật gì quý trọng, ngươi cứu cha ta, ta nấu cho ngươi bát canh cũng là nên làm." Trần Dược nhìn thời gian: "Ta phải đi làm rồi, ngươi từ từ uống cẩn thận nóng."
Đưa mắt nhìn Trần Dược rời khỏi, Cố Tô An mở hộp giữ nhiệt, mùi canh thơm bên trong nháy mắt lan tràn khắp phòng bệnh.
Diệp Thời Tầm nghiêm trang ngồi yên, lẳng lặng nhìn động tác kế tiếp của Cố Tô An. Nhưng mà Cố Tô An lại đem canh đưa đến trước mặt Diệp Thời Tầm: "Nào, uống đi."
"Không, không uống. Ta... Ta không uống a." Diệp Thời Tầm hai tay giơ lên một bộ đầu hàng, khẩn trương bi thảm nhìn Cố Tô An.
Cố Tô An nhìn trong canh xương trong bát, từ từ buông bát canh xuống, trong nháy mắt phong tình vạn chủng dán đến trêи người Diệp Thời Tầm, một tay sờ lên xương quai xanh tinh xảo Diệp Thời Tầm bại lộ ra, khóe miệng hơi cong lên: "A Tầm, đừng khẩn trương như vậy. Bác sĩ Trần tốt bụng tặng canh cho ngươi, làm sao có thể không uống chứ?"
"Ừng ực "
Nghe Diệp Thời Tầm khẩn trương nuốt nước miếng, Cố Tô An tâm tình rất tốt, nhưng trong lòng ghen tuông vẫn còn, hôn mép Diệp Thời Tầm, đương lúc Diệp Thời Tầm chuẩn bị làm càng sâu nụ hôn này, Cố Tô An đột nhiên tâm tư xấu cắn môi nàng một cái, sau đó lập tức rời khỏi.
Cố Tô An nghiêm trang ngồi ở mép giường, Diệp Thời Tầm bị hù sửng sốt, có chút không hiểu nhìn Cố Tô An, đáy mắt dần dần hiện lên ȶìиɦ ɖu͙ƈ bị đè nén.
Cố Tô An bưng lên bát canh kia, đưa đến trước mặt Diệp Thời Tầm: "Tới, mở miệng uống vào."
"Không không không, ta không uống!" Diệp Thời Tầm khẩn trương nhích sang bên cạnh, bộ dáng kia của Cố Tô An, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong canh thả thuốc độc.
Cố Tô An đáy mắt hiện ý cười, lẳng lặng nhìn động tác Diệp Thời Tầm: "A Tầm, đây là canh bác sĩ Trần tự tay nấu cho ngươi, ngươi làm sao có thể không uống chứ?"
"Ta không thích cái mùi này, ta không uống." Diệp Thời Tầm lại một lần nữa cự tuyệt, tuy rằng bát canh kia xem ra rất mê người, ngửi cũng làm người ta khẩu vị mở toang, nhưng mà Diệp Thời Tầm nhất quyết không chịu uống.
Cố Tô An chơi một hồi, cảm giác canh không còn nóng, nàng sắc mặt trở lại như bình thường không nhìn ra vui giận, bất quá ngữ khí ngược lại nghiêm túc hơn chút: "Được rồi, không lộn xộn nữa. Nhanh uống đi, chờ một hồi nguội rồi thì không thể uống nữa."
"Thật uống?" Diệp Thời Tầm thận trọng hỏi, Cố Tô An khoanh tay nhìn nàng: "Ngươi nói xem?"
Diệp Thời Tầm lập tức gật đầu, bưng canh lên liền uống, uống no nửa bụng thì buông bát xuống lẳng lặng dựa trêи giường.
Cố Tô An lại khôi phục bộ dáng yêu tinh kia, chậm rãi hướng Diệp Thời Tầm dán tới, Diệp Thời Tầm cảnh giác nhìn nàng, tuy nói không ngại ở trong bệnh viện tìm chút cảm giác mạnh, nhưng mà bản thân trọng thương có lòng không đủ lực a.
Tuy nhiên Cố Tô An chỉ nằm ở bên tai Diệp Thời Tầm hỏi: "Uống ngon không?"
Diệp Thời Tầm đặt những lời này trong đầu suy tư ba giây, trịnh trọng đáp trả: "Uống không ngon! Một chút cũng không ngon."
"Vậy sao." Cố Tô An vẻ mặt chợt đổi, một tay phủ lên gò má Diệp Thời Tầm, ở trêи mặt Diệp Thời Tầm rơi xuống một cái hôn, khẽ cười nói: "Canh không ngon, ngươi lại uống hết sạch? Xem ra, ngươi uống không phải canh mà là người nấu canh kia?"
Diệp Thời Tầm ủy khuất, nếu không phải chân bị thương không thể động, nàng khẳng định cầm cưa điện đi đánh chết Trần Dược, ai bảo hắn xen vào việc người khác đi nấu canh? Chẳng lẽ đầu năm nay bác sĩ không biết nấu bếp đều không phải là hảo hiếu tử sao?
"Khụ, kỳ thực bát canh kia mùi vị cũng không tệ lắm. Thật." Diệp Thời Tầm lập tức đổi lời nói, nhưng mà lúc này Cố Tô An lại đột nhiên cắn lỗ tai nàng.
"Tê." Một trận cảm giác nhột nhột xốp xốp ngứa ngứa từ đáy lòng dâng lên, Diệp Thời Tầm hai tay nắm thật chặt, Cố Tô An chờ chân ta khỏi rồi ngươi tốt nhất đừng tìm lý do trốn.
"Đều nói muốn bắt lấy trái tim một người, liền phải bắt lấy dạ dày người kia trước, nhìn ngươi đem canh uống một chút không chừa, bác sĩ Trần hẳn đã bắt được bao tử ngươi rồi." Cố Tô An ở bên tai Diệp Thời Tầm nhỏ giọng nói, giọng nói trêu đùa làm Diệp Thời Tầm nghe suy tưởng miên man.
Cố Tô An nói xong, liền đưa tay đặt ở nơi buồng tim Diệp Thời Tầm, nhấc ngón tay vẽ vòng tròn: "Ngươi nói xem, hắn bắt được tim ngươi chưa?"
Diệp Thời Tầm lập tức cầm bàn tay đang chạy loạn trêи người nàng của Cố Tô An, đặt ở khóe miệng hôn: "Hắn không thể nào bắt được tim ta. Bởi vì trái tim ta từ sớm trước kia đã giao cho ngươi, ngươi phải nhớ giúp ta giữ kỹ."
Diệp Thời Tầm nói thành công làm Cố Tô An đỏ mặt, đưa tay rút ra trợn mắt nhìn Diệp Thời Tầm một cái: "Nghỉ ngơi cho khỏe, không cho phép cùng cái bác sĩ kia tiếp xúc nhiều."
"Vâng!" Diệp Thời Tầm tâm tình rất tốt gật đầu bảo đảm: "Tuyệt đối không cùng hắn có nhiều tiếp xúc."
Lời vừa dứt, cửa phòng bệnh bị người mở, Tiêu Luyến hào hứng ôm hai chậu tiên nhân chưởng trở lại.
Đem tiên nhân chưởng bày trêи đất, Tiêu Luyến hưng phấn bừng bừng chỉ một cái trong đó long trọng giới thiệu với Diệp Thời Tầm: "A Tầm, ngươi xem đây là bạn nhỏ mới của ta. Ta gọi nó là Tiểu Hồng!"
Ngay sau đó lại chỉ một cái khác: "Đây là ca ca của Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng! Ta là Tiêu Luyến! Chúng ta là một gia đình vui vẻ hạnh phúc!"
Diệp Thời Tầm không tự chủ được vỗ tay, giống như xem người bạn nhỏ ở vườn trẻ tận tâm tận lực biểu diễn xong vậy, những người lớn mặc kệ biểu diễn hay hay dở, đều chỉ để ý vỗ tay khích lệ chúng nó.
"Mặc dù không biết Tiểu Lục đi đâu rồi, nhưng mà chúc mừng ngươi có một gia đình mới! Muốn làm tiệc rượu chúc mừng không?" Diệp Thời Tầm đầy mắt vui mừng nhìn hai chậu tiên nhân chưởng trêи đất, chúng nó lại bị tưới rượu rồi, Cố Tô An bị mùi rượu xông có chút khó chịu, che mũi miệng đứng một bên.
Tiêu Luyến lắc đầu: "Không cần, ta chuẩn bị tìm cho chúng nó người mẹ kế. Ta một mình nuôi hai đứa, quá cực khổ. Là thời điểm tìm người chia sẻ một chút."
"Muốn tìm Sở Tích sao? Ta nghĩ nàng sẽ rất vui lòng giúp ngươi." Diệp Thời Tầm dò xét hỏi, nàng không xác định được hiện tại Tiêu Luyến có còn thần trí hay không.
Tiêu Luyến trầm tư một chốc trực tiếp cự tuyệt: "Không được, nàng còn quá trẻ tuổi. Aiz, nếu như ta không gặp phải A Hoa, ta sẽ cân nhắc nàng. Nhưng mà hôm nay ta đã quen A Hoa, ta quyết định theo đuổi tình yêu của ta. Các ngươi sẽ chúc phúc ta chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, chỉ cần là ngươi thích, chúng ta khẳng định ủng hộ ngươi." Diệp Thời Tầm nói xong, hậu tri hậu giác phát hiện bỏ sót cái gì, lập tức bổ sung: "Bất quá không thể làm ra chuyện không tuân theo đạo đức luân lý, không thể trêu chọc người đã có vợ nghe chưa?"
"Cái này ta biết."Tiêu Luyến lấy ra nước hoa kiếm được từ chỗ Phong Lưu, phun phun cho Tiểu Hồng cùng Tiểu Hoàng, cuối cùng mặt đầy ý chí chiến đấu nói: "Ta đã đặt 99 nhành hoa cúc, ta chuẩn bị lát nữa đi tỏ tình."
Cố Tô An luôn cảm thấy chuyện này không quá đáng tin, trước không đề cập tới ý tưởng quái dị của thần trí Tiêu Luyến hiện tại, vỏn vẹn là Tiêu Luyến xung động tỏ tình đã làm nàng có chút không quá tín nhiệm đoạn tình cảm này của Tiêu Luyến.
"Ngươi cùng, ngươi cùng người ngươi thích nhận thức bao lâu rồi?" Cố Tô An hướng Tiêu Luyến hỏi.
Tiêu Luyến bẻ đầu ngón tay đếm đếm: "Gần bốn tiếng. Nàng là người rất ôn nhu, vô cùng ôn nhu. Hơn nữa còn miễn phí tặng ta Tiểu Hồng cùng Tiểu Hoàng. Ta nói này, người khác đều chỉ được tặng một cái, chỉ có ta được tặng hai cái. Nàng khẳng định thích ta."
Tiêu Luyến bưng trái tim nhỏ bé mặt đầy hoài xuân, Diệp Thời Tầm thấy vậy khẽ cười ra tiếng: "Chính là tiểu tỷ tỷ buổi sáng ngươi nói?"
"Tiểu tỷ tỷ? Không phải, tiểu tỷ tỷ là cháu gái nàng. Tiểu tỷ tỷ tuy rằng cũng rất tốt, nhưng mà tiểu tỷ tỷ còn quá trẻ." Tiêu Luyến nghiêm trang nói một câu hù chết người liền đền mạng.
Diệp Thời Tầm không kịp hoãn khí, trực tiếp ho khan, Cố Tô An bị dọa đến quên mất mùi rượu.
"Ngươi thích một bà lão? Tiêu Luyến, ngươi..." Diệp Thời Tầm đột nhiên nghẹn lời, giờ nên nói cái gì đây? Còn có cái gì để nói đâu?
Diệp Thời Tầm đột nhiên hối hận để Lưu bí thư đi mua tiên nhân chưởng, nếu không Tiêu Luyến nhất định sẽ không cảm thấy bà lão kia..., rất ôn nhu!
Đương lúc Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An nhìn nhau không nói gì, Tiêu Luyến nhận được điện thoại, tức thì hóa đá đứng yên tại chỗ, điện thoại di động rót xuống đất vọng ra một tiếng vang thật lớn.
Tiêu Luyến nửa quỳ dưới đất, tay bưng hai chậu tiên nhân chưởng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Diệp Thời Tầm bị tình huống này hù dọa, lẳng lặng nhìn Tiêu Luyến không dám nói nhiều.
Cố Tô An thấy vậy lập tức tiến lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tiêu Luyến: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng sắp thành cô nhi rồi, nàng vừa rồi gọi điện thoại cho ta mời ta đi uống rượu mừng. Tháng sau, nàng muốn kết hôn với Vương đại gia ở quảng trường khiêu vũ. Hu hu ~ làm sao có thể như vậy, ta còn chưa kịp tỏ tình, hu hu ~" Tiêu Luyến nửa quỳ dưới đất khóc tê tâm liệt phế. Phảng phất như có người đem lòng nàng khoét đi một khối.
Loại đau buồn này Diệp Thời Tầm và Cố Tô An đều không hiểu được, quen nhận nửa ngày đã có thể khóc thành như vậy, nếu Sở Tích biết Tiêu Luyến vừa mới chuẩn bị cùng người khác tỏ tình, có phải là nên đòi chết đòi sống.
"Khụ khụ, khụ... Tiêu Luyến, đừng khóc. Nàng có thể tìm được người mình thích, ngươi có thể lựa chọn chúc phúc, cũng có thể lựa chọn quên nàng." Cố Tô An nhìn người nửa quỳ dưới đất, dè dặt cẩn thận an ủi, rất sợ nói sai cái gì làm cho đối phương càng thương tâm.
Diệp Thời Tầm nín cười trầm mặc nhìn, tuy rằng rất không phúc hậu, nhưng mà đoạn tình cảm này của Tiêu Luyến, nàng thật không cách nào cảm nhận được Tiêu Luyến bi thương.
"Muốn đi tham gia hôn lễ sao?" Cố Tô An trừng mắt nhìn Diệp Thời Tầm chính đang nén cười, nhỏ giọng hỏi Tiêu Luyến.
Tiêu Luyến ôm lấy Cố Tô An, nhào vào trong ngực Cố Tô An khóc lớn, Cố Tô An không cảm giác gì, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ sau lưng Tiêu Luyến an ủi nàng.
Nhưng mà trêи giường bệnh Diệp Thời Tầm ngồi không yên, nhìn Tiêu Luyến chính đang thương tâm, nàng có khổ không nói ra được, ngươi buông An An ra cho ta!
"Ngay bây giờ ta sẽ đi tỏ tình, các ngươi ai cũng đừng cản ta." Tiêu Luyến lại từ đầu nâng lên ý chí chiến đấu, ôm lấy Tiểu Hồng cùng Tiểu Hoàng trêи đất: "Tuy rằng phụ nữ có chồng không thể trêu chọc, nhưng mà nàng và Vương đại gia còn chưa cùng một chỗ, ta còn có cơ hội!"
"Không phải, Tiêu Luyến... Tiêu..." Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An ngơ người ở một bên, nàng nóng lòng kêu: "An An? An An? Đừng sững ra, nhanh ngăn lại. Gọi điện thoại bảo Sở Tích tới, nhanh lên chút."
Cố Tô An lấy lại tinh thần lập tức gật đầu, vừa ra ngoài đuổi theo Tiêu Luyến vừa gọi điện thoại cho Sở Tích.
Chờ mọi người đều đi, Diệp Thời Tầm mới dựa vào trêи giường từ từ hòa hoãn, Tiêu Luyến lúc nào mới có thể khôi phục bình thường? Thời điểm Tiêu Luyến qua lại với Mạc Thanh, rõ ràng là một người rất ôn nhu mà.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: Hy vọng An An có thể thành công ngăn lại Tiêu Luyến, hy vọng lão nhân gia không có tiền sử bệnh tim, hy vọng Sở Tích nhanh thu cái người điên kia.
Tiêu Luyến: Người nào đó còn chưa tới tỏ tình với ta, Phong Lưu nói nên cho nàng điểm kϊƈɦ thích...
Phong Lưu: Đây có hơi kϊƈɦ thích quá rồi...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Ed: Nói thật thấy cách xử lý của Diệp Thời Tầm với cha bác sĩ có vẻ mệt mỏi quá, mắc gì cứ phải cả nể như vậy, không giống tác phong sống chết mặc bay của Diệp Thời Tầm từ đầu truyện tới giờ, trường hợp này mà đổi thành Lạc Huyền Ca ko biết nam pháo hôi kia bị bép bép bao nhiêu lần rồi ( ̄ε ̄)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.