Chạng vạng tối, Cố Tô An từ hiện trường thử vai trở lại. Bên cạnh trợ lý đi theo hỏi Cố Tô An: "Buổi thử vai vừa rồi là Vương tỷ giúp ngươi tìm sao?" "Không phải, có vấn đề gì không?" Cố Tô An đối đoàn phim vừa rồi ấn tượng rất tốt, đạo diễn tuy rằng trẻ tuổi nhưng có thể nhìn ra hắn nhiệt tình với bộ phim kia, nhân viên đoàn phim cũng rất hài hòa. Trợ lý chỉ hỏi một tiếng liền trầm mặc, Cố Tô An cũng không nghĩ nhiều, bất luận phát sinh chuyện gì nàng cũng sẽ tiếp tục con đường này, bởi vì trừ mộng tưởng của bản thân ra, đây cũng là lời hứa của nàng với tỷ tỷ. "Vương tỷ gửi tin tối hôm nay có một buổi yến hội, muốn ngươi buổi tối trước tám giờ chạy đến." Trợ lý đưa tin nhắn trêи điện thoại di động cho Cố Tô An. Cố Tô An nhận lấy điện thoại di động, nhìn tin nhắn phía trêи, đôi mắt câu người hơi nheo lại: "Đây chính là cái mà nàng nói tự mình đi tranh thủ tài nguyên sao." Nghĩ đến bộ phim trước đó, chính là ở trong yến hội gặp Sở Tích, vì vậy có vai diễn 《 Thủy Kính 》. Trợ lý không nói lời nào, nàng thật vất vả mới được một công việc như vậy, mấy lần trước đều bởi vì nói nhiều mà bị sa thải, lần này chỉ nghĩ yên lặng làm cho xong bổn phận. Cố Tô An gửi tin cho Diệp Thời Tầm, báo cho biết nàng buổi tối không thể về ăn cơm, ngoài ra thời gian trở về có thể sẽ rất khuya, để Diệp Thời Tầm không cần chờ nàng. Nhận được tin nhắn, Diệp Thời Tầm còn ở công ty tổ chức hội nghị lâm thời. Cho nên vội vàng nhìn một cái cũng không trả lời Cố Tô An. Sau khi Cố Tô An đi công ty, Vương tỷ đã mang nghệ sĩ khác đi đổi lễ phục. Trong thời gian Cố Tô An đợi Vương tỷ, trợ lý bên cạnh hơi há miệng một bộ muốn nói lại thôi. Ước chừng gần mười phút, Vương tỷ mang mấy nữ nghệ sĩ hóa trang diễm lệ chậm rãi đi tới, thấy Cố Tô An, Vương tỷ trong mắt đảo qua một mạt kinh diễm, mừng rạo rực nói với Cố Tô An: "Nếu đã tới thì đi chuẩn bị thật tốt vào." "Vương tỷ, tiệc lần này do ai chủ trì?" Cố Tô An trước kia sẽ không để ý những thứ này, nhưng mà sau khi vào sâu trong giới, mỗi một bước đi nàng đều dị thường cẩn thận. Vương tỷ mâu quang khẽ biến cười nói: "Tiệc sinh nhật của Trịnh gia Nhị thiếu gia, Trịnh Khải." Cố Tô An nghe được cái tên này cảm thấy có chút quen tai, nhưng Vương tỷ lại thúc giục nàng nhanh đi đổi lễ phục, Cố Tô An liền tạm thời ngưng suy nghĩ đi đổi lễ phục trước. Lần này yến hội không có Trịnh Dư Khiết bên cạnh, cũng không có Diệp Thời Tầm tặng lễ phục, Cố Tô An bỗng dưng cảm thấy có chút hoảng hốt. Chờ Cố Tô An thay xong lễ phục xong lại theo Vương tỷ an bài vẽ một cái trang điểm nhẹ. Cố Tô An mặt mộc đã làm người ta sinh lòng hâm mộ, thoáng ăn diện liền ở trong đám nghệ sĩ bộc lộ hào quang. Bất quá Cố Tô An chạm đến ánh mắt những nghệ sĩ kia, phát hiện các nàng đáy mắt giễu cợt cùng khinh bỉ, Cố Tô An trêи mặt cười mỉm, nhưng trong lòng không quá thoải mái, cùng người giao hữu tốt hơn cùng người kết thù, nhưng mà không biết mình ở nơi nào chọc giận những người kia. Hết thảy mọi chuyện chờ đến hiện trường yến hội, Cố Tô An mới hoàn toàn minh bạch. Trong yến hội hết thảy đều lộ vẻ rất cổ quái, so với tràng yến hội lần trước tiếp xúc mà nói, lần này càng giống như ở trong quán bar thác loạn vậy. Hơn nữa cũng không thấy những người có quyền thế trong giới, đại đa số đều là người đại diện và nghệ sĩ, thậm chí còn có một số người Cố Tô An chưa từng thấy qua, hoặc là đại đa số người đều chưa từng thấy qua. Vương tỷ tiến vào liền tìm tới Trịnh Khải, bưng ly rượu không biết cùng hắn bàn bạc gì. Cố Tô An mơ hồ nhận ra được có gì không đúng, muốn rời đi nhưng phát hiện yến hội đã bắt đầu. Vương tỷ cùng những người khác giao thiệp xong liền chạy tới bên cạnh Cố Tô An: "Lát nữa cơ trí chút, Trịnh gia thiếu gia là cây đại thụ, cùng hắn giao hảo về sau không thiếu được tài nguyên cho ngươi." "Vương tỷ, ta có chút không thoải mái có thể rời đi trước không?" Cố Tô An chợt biến sắc, vừa nãy không thể nghe hiểu lời Vương tỷ nói, hiện tại cuối cùng nhớ ra Trịnh Khải là ai, Tiểu San ban đầu gặp phải nam nhân kia còn không phải là Trịnh gia thiếu gia sao? Không ngờ thần sắc Vương tỷ trở nên so với sắc mặt Cố Tô An càng khó nhìn hơn, Vương tỷ ngữ khí đột biến: "Ta đã ở trước mặt Trịnh thiếu gia đề cập tới ngươi, lúc này ngươi có là bệnh thời kỳ cuối cũng phải lưu lại cho ta." Cố Tô An giả vờ kinh ngạc: "Vương tỷ, ngươi đã ở trước mặt Trịnh thiếu nói qua ta?" Vương tỷ bị Cố Tô An đột nhiên thay đổi làm cho có chút mơ hồ, Cố Tô An thoáng cười mỉm: "Ta thấy Vương tỷ mang theo nhiều nghệ sĩ tới như vậy, ta sợ ta ở chỗ này cũng là dư thừa, không ngờ Vương tỷ gặp phải chuyện tốt lại trước nhất nghĩ đến ta." Lời vừa dứt liền bộ dáng cảm kϊƈɦ hưng phấn, Vương tỷ thấy Cố Tô An như vậy thì như ăn viên thuốc an thần, sợ nhất chính là bị Trịnh thiếu nhìn trúng, mà Cố Tô An lại là con lừa bướng không chịu phối hợp. Hiện tại bộ dáng này, so với nghệ sĩ dĩ vãng nàng mang qua đều giống nhau. Vương tỷ càng thêm đắc ý, người nào không nghĩ muốn leo lên, cho bọn họ cái cơ hội liền không ai chịu bỏ qua. Vì vậy cũng không nhìn chằm chằm Cố Tô An nữa, tiếp tục đi "rao hàng" nghệ sĩ khác. Cố Tô An sau khi Vương tỷ đi khẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng không thể chạy cũng không thể chống cự, chỉ có thể thuận theo Vương tỷ, nếu không sợ là ép Vương tỷ trực tiếp hạ ác chiêu. Cố Tô An đi vào trong góc len lén gửi tin cầu cứu Diệp Thời Tầm, bởi vì lúc nãy gửi tin cho Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm cũng không trả lời, cho nên để phòng ngừa ngộ nhỡ Cố Tô An lại gửi cho Tiêu Luyến một cái tin nhắn tương tự. Còn lại chính là cưỡng bách bản thân tĩnh tâm chờ Diệp Thời Tầm đến. Tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cường trang trấn định, ở trong mắt người ngoài xem ra Cố Tô An và những nghệ sĩ leo bám quyền thế khác không khác nhau chút nào, duy nhất bất đồng chính là tướng mạo kinh diễm hơn một chút. Không ít người tới bắt chuyện, nhưng mà Cố Tô An trong lúc cùng bọn họ chuyện trò, đều cực kỳ qua loa lấy lệ, hơn nữa thi thoảng còn nhẹ như không thể phát giác nhìn về phía Trịnh Khải. Giờ thì thoắt cái, liền cho người khác một loại ảo giác Cố Tô An đã là vật sở hữu của Trịnh Khải. Thời gian lâu dài, người sáng suốt cũng không đến chỗ nàng nữa, ở đâu cũng không có ai sẽ không tự lượng sức đi trêu chọc Trịnh Khải. Bất quá lúc này Cố Tô An lại thấy được trong góc có một người rất quen mắt, hẳn đã gặp ở nơi nào, nhưng cũng không nhớ ra là ai. Chỉ thấy người nọ đứng trong xó xỉnh rất ít người đi, trong tay bày đủ loại thức ăn, ăn không có hình tượng chút nào, như hổ đói ngoạm dê vậy. Càng làm Cố Tô An không nghĩ ra chính là cách ăn mặc của người nọ, nữ sĩ trong yến hội đều mặc dạ phục, chỉ có người kia mặc áo khoác dày rộng, trêи cổ quấn một cái khăn đen nhìn rất ấm áp, tóc dài sít sao buộc lên cao, tỏ ra có điểm quái dị. Cấp người một loại cảm giác rất lão luyện lại rất tùy ý. Có thể là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Tô An quá mức nóng bỏng, dẫn đến người nọ ngẩng đầu tra xem rốt cuộc là tầm mắt ai đang quan sát nàng. Bốn mắt nhìn nhau, người nọ thoáng ngây ngô sửng sốt một hồi mới đối Cố Tô An kéo ra một nụ cười lễ phép. Cố Tô An tin chắc mình đã từng thấy người nọ, nhưng lại từ đầu đến cuối không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu. Cố Tô An định bụng hướng người nọ đi tới, bởi vì luôn cảm thấy đối phương có thể mang mình rời khỏi. Cho dù không thể, chờ ở cạnh người mình cảm thấy quen thuộc nàng cũng có thể an lòng hơn chút. Nhưng mà ngay lúc Cố Tô An đứng dậy chuẩn bị đi tới, Trịnh Khải bưng ly rượu cản lại Cố Tô An. "Tiểu thư xinh đẹp, có thể cùng ngươi trò chuyện một chút hay không?" Trịnh Khải ánh mắt tham lam cùng ɖu͙ƈ vọng không che giấu chút nào. Cố Tô An muốn cự tuyệt, mà Vương tỷ chẳng biết từ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Cố Tô An, nàng nhìn chằm chằm Cố Tô An cười nói: "Có thể cùng Trịnh tiên sinh ở một chỗ tham khảo nhân sinh, Tô An của chúng ta cầu còn không được." Loại cảm giác tú bà này làm Cố Tô An không rét mà run. Cố Tô An đáp cũng không được không đáp càng không được, dưới tình thế cấp bách đem rượu trong tay "trong lúc vô tình" tạt vào trêи người mình, Cố Tô An mỉm cười nói: "Vô cùng xin lỗi Trịnh tiên sinh, ta nghĩ đi phòng vệ sinh một chuyến trước." Trịnh Khải tuy không bị người trực tiếp cự tuyệt, nhưng mà Cố Tô An cũng coi như biến tướng phất ý hắn, đáy mắt thần sắc hơi biến hóa, bất quá trong nháy mắt lại trở nên bình thản, đối Cố Tô An cười khẽ chỉ chỉ phương hướng phòng vệ sinh: "Mời." Cố Tô An buông xuống ly rượu, khẽ thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thời Tầm còn chưa trả lời tin nhắn của nàng, thậm chí ngay cả Tiêu Luyến cũng không gửi tin, cũng không biết hai người kia là chuyện gì xảy ra. Càng nghĩ càng kinh hãi, Cố Tô An ở bồn rửa tay ngơ ngác đứng một hồi. Cho đến khi trong gương phản chiếu một bóng người, là nữ nhân kỳ quái vừa nãy. Cố Tô An kinh hỉ quay đầu nhìn nàng, khăn đen trêи cổ người nọ dính vào một ít dầu, hiện tại lấy xuống khăn cổ, dùng tay vẩy chút nước đơn giản xử lý một chút. Đương lúc nàng làm xong hết thảy những thứ này chuẩn bị rời khỏi, Cố Tô An đột nhiên lên tiếng gọi nàng lại: "Đợi đã, ta... ta thấy ngươi nhìn rất quen mắt, xin hỏi chúng ta trước kia gặp qua chưa?" Nữ nhân nghe vậy cười rất khoa trương, nàng chỉ chỉ khăn đeo cổ vẫn còn đang giọt nước, hết sức tốt bụng nói với Cố Tô An: "Thời điểm ăn đồ phải chú ý, làm dơ rất khó rửa sạch sẽ." Tiếp đó rời khỏi trong ánh mắt đầy không hiểu của Cố Tô An. Cố Tô An vẫn còn ở trong phòng vệ sinh ngẩn người, nàng thậm chí không muốn đi ra ngoài, hy vọng có thể luôn luôn trốn đến khi Diệp Thời Tầm đến. Nhưng thực tế cũng không cho phép, không bao lâu Vương tỷ liền tiến vào. Nhìn Cố Tô An tức giận khó tiêu hỏi: "Ngươi là chuyện gì xảy ra? Trịnh thiếu gia còn ở bên ngoài chờ ngươi." "Vương tỷ, ta..." Cố Tô An mệt nhọc ứng đối, giờ phút này càng thêm từ nghèo không biết nên nói như thế nào. Vương tỷ trợn mắt nhìn Cố Tô An: "Cơ hội này ngàn vạn hiếm có, bao nhiêu người mong đợi leo lên cây to Trịnh thiếu này cầu mà không được, ngươi hôm nay kiểu gì cũng phải đi, không đi ta trói cũng phải đem ngươi đưa qua." "Vương tỷ đây là nói cái gì vậy, ta tự nhiên biết cơ hội khó có được. Bất quá, ta hôm nay hẹn gọi điện thoại cho thân thích, hiện tại không gọi không được." Cố Tô An sốt ruột không thôi, nhưng trêи mặt lại không chút nào lộ ra tâm tình bản thân. Vương tỷ ngữ khí bình thản nhìn Cố Tô An nói: "Gọi ngay bây giờ đi, gọi xong cùng ta ra ngoài." Cố Tô An lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Diệp Thời Tầm, kết quả vang lên mấy tiếng lại bị người cúp máy. Vương tỷ thấy vậy châm chọc cười một tiếng: "Làm sao vậy? Đối phương không chịu tiếp a? Nhanh cùng ta ra ngoài đi. Trịnh thiếu bên kia không cho phép ngươi qua loa lấy lệ." Cố Tô An lại từ đầu bấm số: "Ta lại gọi một cái, Vương tỷ ngươi chờ ta một hồi, ta gọi lại một cái." Trong trí nhớ Diệp Thời Tầm trước nay chưa từng treo điện thoại nàng, Cố Tô An không cam lòng lần nữa bấm. Song lần này gọi qua trực tiếp biểu hiện đối phương đã tắt máy. Cố Tô An tâm lạnh nửa đoạn tâm tình cũng biến rất thấp, đi theo sau lưng Vương tỷ định tìm cơ hội chạy ra ngoài. Sau khi hai người ra ngoài, người bên ngoài đều ít đi hơn nửa. Nổi hứng lên rồi liền không cần phải ở lại chỗ này tiếp tục chuyện trò nữa, trực tiếp mang bằng hữu mới nhận thức rời khỏi. Vương tỷ dùng ánh mắt liếc về phía Trịnh Khải, nói với Cố Tô An: "Nhanh đi qua." Cố Tô An đi về phía Trịnh Khải, Trịnh Khải bưng tới mấy món tráng miệng thả vào trước mặt Cố Tô An, đối Cố Tô An cười nói: "Đây là món ăn mới sáng chế ta từ chỗ Trái Táo Ngọt Ngào lấy tới, ngươi thử một chút xem." Tráng miệng do Trái Táo Ngọt Ngào chế tạo, từ trước đến giờ đều là hữu giới vô thị*, nho nhỏ mấy món điểm tâm lại đắt vô cùng. (*) hữu giới vô thị: giá cao lại ít người mua. Mà Cố Tô An giờ phút này trong đầu hồi tưởng lại nữ nhân kia lúc nãy mới ở phòng vệ sinh nói, "Thời điểm ăn đồ phải chú ý, làm dơ rất khó rửa sạch.". "Cố tiểu thư, mỹ thực phối mỹ nhân, mau nếm thử đi." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]