Dịch giả: Accel Sau đó, trừ hai người Bạch Lục và Âu Dương Mộ ra, tám người chia làm bốn tổ, phân biệt tìm kiếm bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Sau khi bố trí, mọi người liền tản ra tìm kiếm tung tích của Ngụy Minh và Phan Long Đào. Mười phút sau. Mọi người lại lần nữa tập hợp tại bên ngoài bệnh viện mắt. Bởi vì lúc trước đã ước định, chỉ tìm mười phút, mười phút sau vô luận kết quả như thế nào đều phải trở lại điểm tập hợp. Sau đó Lê Sương Mộc hỏi: "Phát hiện tung tích của bọn họ không?". Doãn Khoáng lắc đầu, nói: "Hỏi rất nhiều người, không hề có tin tức". Mặc dù bây giờ không phải thời điểm để áy náy và tự trách, nhưng mà Doãn Khoáng vẫn có chút khúc mắc trong lòng. Vốn là hảo tâm, không ngờ lại thành chuyện xấu, để bây giờ hai người bọn họ đều không rõ tung tích, sống chết không rõ. Tại nơi khắp nơi đều là địa phương nguy hiểm này, hai người bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Đường Nhu Ngữ cũng nói: "Bên này cũng không có bất kỳ phát hiện nào". Tăng Phi yên lặng lắc đầu. Lê Sương Mộc hít sâu một hơi, nói: "Đã như vậy, cũng không cần quản nữa. Chúng ta làm tốt chuyện trước mắt đã". Nói xong, hắn rút ra một điếu thuốc, vừa muốn đốt lại tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, hạ điếu thuốc xuống, đem cả cái bật lửa ném vào thùng rác bên cạnh. "...Mặc kệ? Vạn nhất bọn hắn đang gặp nguy hiểm thì sao? Bọn hắn là bạn học của chúng ta đó". Tề Tiểu Vân nói. Ý của nàng kỳ thật chính là "Ngươi quá máu lạnh". Lê Sương Mộc thở ra một hơi, ánh mắt sâu thẳm ngước nhìn tầng bốn bệnh viện mắt, nói: "Như vậy ngươi dạy ta phải làm gì đi, sao hả?". "Ta...". Tề Tiểu Vân ngữ khí trì trệ, không nói nữa. Kỳ thật cô cũng không phải là để ý sinh tử của hai người Ngụy Minh, chẳng qua là nghe Lê Sương Mộc nói không lọt tai liền thọt một câu. Lại không ngờ Lê Sương Mộc căn bản không quan tâm. Mọi người im lặng. Hoàn toàn chính xác, tuy rằng rất vô tình, nhưng đây là đây là. Tính mạng của mình còn chưa tự đảm bảo được, làm sao quan tâm tới sống chết của người khác? Đúng lúc này, Bạch Lục đột nhiên chỉ vào xa xa nói: "Nhìn kìa, cô gái đeo kính kìa". Mọi người nhất tề nhìn lại, quả nhiên trông thấy Olivia với mái tóc màu ô liu gợn sóng đang bước đi rất đỏm dáng hướng vào bệnh viện. Cô hình như cũng chú ý đến một đám người đang nhìn mình chằm chằm, ném tới một nụ cười rất tươi, tựa hồ rất hưởng thụ ánh mắt của người khác khi họ ngắm mình. Doãn Khoáng bĩu môi: "Nói thật, tôi thật sự cảm thấy cô ta vô cùng xấu. Nếu như không phải hiệu trưởng yêu cầu, tôi cũng không muốn cứu". Doãn Khoáng vốn không phải người nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng đối với cô gái này hắn thật sự không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn hơi đáng ghét. Cười trộm tại lễ truy điệu của những người chết vì tai nạn, không tôn trọng người chết. Cô ta hờ hững với cái chết của cô gái thể dục dụng cụ thì cũng thôi, thậm chí lại còn có chút hả hê. Loại người luôn tự cảm thấy mình tốt đẹp, nội tâm lại xấu xí không chịu nổi. Bạch Lục tựa hồ cũng như thế, nói: "Mặc kệ, không liên quan, đây chỉ là nhiệm vụ trong cuộc thi mà thôi. Ha ha. Ta ngược lại lần đầu tiên thấy Tiểu Doãn Tử ngươi ghét một người". "Tôi bình sinh hận nhất hai loại người. Một là kẻ vũ nhục thân nhân của tôi, hai là những kẻ bất kính với người chết". Doãn Khoáng nói: "Cho dù là Vương Ninh, sau khi hắn chết một lần tôi cũng sẽ không hận hắn nữa. Còn cô gái này, không giết nàng đã tốt rồi. Các cậu ai muốn cứu thì cứu đi, dù sao cũng là 5 điểm tích lũy". Lê Sương Mộc liếc Doãn Khoáng, nói: "Như vậy, ai nguyện ý cứu cô ta?". Phần thưởng 500 học điểm, mấy nữ sinh đều rất động tâm, nhưng các cô tự biết mình không có năng lực đó, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Doãn Khoáng đã tỏ vẻ không muốn cứu, mà Bạch Lục tựa hồ cũng không muốn lắm, Tăng Phi không đủ khả năng, Lê Sương Mộc thì giống như muốn nhường. Cuối cùng, Đường Nhu Ngữ đứng dậy, nói: "Các cậu đã không muốn, như vậy để tôi làm. 500 học điểm, đến lúc đó chúng ta chia đều". Cô cường hóa dị năng phong hệ, kỳ thật muốn tiếp một người rơi xuống từ cao ốc độ khó cũng không có bao nhiêu. Mấy nam sinh nhìn nhau, Lê Sương Mộc nói:"Vốn phần thưởng không nhiều, chia đều căn bản không có ý nghĩa gì". Tiền Thiến Thiến hạ quyết tâm theo Lê Sương Mộc, cũng tỏ vẻ không cần. Như vậy 5 chị em Đường Nhu Ngữ vừa vặn mỗi người có thể được chia 100 điểm, tuy là không nhiều lắm nhưng thật ra cũng không tính là ít. Sau đó mười người chờ ước chừng mười lăm phút liền thấy nam nữ chính Sam và Molley đang có vẻ rất khẩn trương từ trong một chiếc xe taxi nhảy xuống, sau đó vọt vào bệnh viện mắt. Bọn họ muốn thông báo cô gái đeo kính biết phải cẩn thận Tử Thần. Lê Sương Mộc nói: "Chú ý, sắp bắt đầu rồi". Lúc này Doãn Khoáng giơ lên một tấm bảng không biết lấy từ đâu ra, cười hặc hặc nói: "Tốt nhất là để cái bảng này giữa đường cho chắc". Mọi người vừa nhìn thì thấy dòng chữ đỏ trên nền trắng: "Đường đang thi công, mời xe cộ đi vòng!". Bạch Lục ngạc nhiên: "Cái này cũng nghĩ tới? Ta phục rồi". "Không có biện pháp. Đây là bên lề đường đó, mặc dù con đường này rất vắng nhưng ai biết liệu chút nữa có gì ngoài ý muốn hay không. Có chuẩn bị vẫn tốt hơn một chút. Mọi người vẫn phải cẩn thận. Tấm bảng này khong ngăn được xe mất khống chế đâu". Nói xong, Doãn Khoáng liền chạy ra thật xa đem cái bảng kia đặt giữa đường. Mà đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào lỗ tai mọi người, sau một khắc, chính là âm thanh kính vỡ giòn giã. một vật thể rơi xuống từ trên không. Cùng lúc đó, một cỗ xe tải xuất hiện ở xa xa, hơn nữa tốc độ còn không chậm, tựa hồ thấy được tấm biển giữa đường liền khẩn cấp thắng xe. Xe đột nhiên mất kiểm soát, "Rầm!" một tiếng húc bay tấm biển, sau đó bảy lần quặt tám lần rẽ cuối cùng đâm vào cái cây bên đường. Cánh cửa sau của xe mở toang, một đống thùng tròn rơi xuống nằm la liệt trên mặt đất. Doãn Khoáng vừa thấy da đầu lập tức run lên: "Mẹ nó! Hàng độc!". Khỏi cần nói, nếu như chiếc xe kia không dừng lại sớm, một đống thùng đựng chất độc kia sẽ lăn tới chỗ đám Doãn Khoáng sau đó là cái gì gì mà khí độc khuếch tán, một đám game over các kiểu. Mà lúc này Đường Nhu Ngữ cũng lợi dụng dị năng phong hệ của mình điều khiển luồng gió thổi lên trên làm tốc độ rơi của cô gái đang tay chân khua loạn xạ trong không trung kia chậm lại, thành công tiếp được cô ta. Đường Nhu Ngữ lập tức nhận được âm thanh của hiệu trưởng. "Nhắc nhở: Sinh viên đại học năm nhất Đường Nhu Ngữ, thành công giải cứu một người hẳn phải chết. Ban thưởng 500 học điểm, 2 điểm đánh giá tổng hợp, 2 điểm học phần". "Nhắc nhở: Toàn thể học sinh lớp 1204 may mắn còn sống sót chú ý, bởi vì thành công cứu một người hẳn phải chết trong sắp xếp của Tử Thần, tích phân của lớp tăng thêm 5 điểm". "Nhắc nhở: Toàn thể học sinh lớp 1204 may mắn còn sống sót chú ý, bởi vì 'Quy tắc' hạn chế, trong vòng 24h Tử Thần không thể thiết kế người được cứu". Lê Sương Mộc lập tức ra tay, bấm lên cổ Olivia làm cô ta hôn mê, khỏi tý nữa cô ta la hét ầm cả lên thì phiên toái. Doãn Khoáng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy một đám người từ lầu bốn đưa đầu ra ngoài, là nam nữ nhân vật chính và bác sĩ y tá của bệnh viện. "Cảnh sát sẽ tới liền đấy. Nhanh đi thôi. Tuyệt đối không thể dây dưa cùng cảnh sát". Tề Tiểu Vân giúp Đường Nhu Ngữ đỡ Olivia hỏi: "Tại sao phải chạy, không phải chúng ta cứu được cô ta rồi sao?". Doãn Khoáng nhìn lại một cái, cạn lời, nghĩ thầm: "Lúc nào cũng có người phá team mới được sao? Đường Triệu Thiên, rồi lại đến con ngốc này". Bạch Lục cũng có chút khó chịu: "Cô muốn ở lại nhận huân chương công dân tốt sao, chúng ta sẽ không cản. Đi thôi đi thôi". Đường Nhu Ngữ buông Olivia đang hôn mê xuống, nói với đám Tề Tiểu Vân: "Nơi này không thể ở lâu. Bởi vì chúng ta không cách nào giải thích rõ ràng". Mọi người liền nhanh chóng ly khai hiện trường. Sau khi bọn hắn rời đi, Sam cùng Molley và một bác sĩ y tá từ cổng lớn vọt ra, hô hào tên của cô gái đeo kính. Sam nhìn bóng lưng đám người Lê Sương Mộc phía xa xa, trên mặt tràn đầy nghi hoặc. Lúc mọi người thấy Olivia đã không còn gì đáng lo cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng mắt phải của cô ta xem ra bị mù hoàn toàn rồi. (ND: trước khi rơi từ lầu bốn Olivia đã gặp tai nạn trong phòng khám khiến mắt phải bị hư) Tiếp theo cảnh sát và xe cứu thương cũng đã đến... Đám Lê Sương Mộc thì xuyên qua hai con đường mới ngừng lại. Tiếp theo, bọn hắn liền một nhà hàng lộ thiên ngồi xuống, kêu mấy phần đồ ăn, yên lặng bắt đầu ăn. Nhưng tất cả mọi người là cúi đầu yên lặng ăn cơm, còn Doãn Khoáng và Lê Sương Mộc lại cúi đầu một gạt gạt cơm, một uống rượu đỏ, tựa như đang tự hỏi cái gì. Lê Sương Mộc ngẩng đầu, nhìn Doãn Khoáng nói: "Cậu cũng phát hiện?". Doãn Khoáng gật gật đầu: "Xem ra, hiệu trưởng sắp xếp bộ phim Final Destination 5 này làm cuộc thi, chính là để bức thành viên trong lớp phải đoàn kết lại...". Sau đó, trừ hai người Bạch Lục và Âu Dương Mộ ra, tám người chia làm bốn tổ, phân biệt tìm kiếm bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Sau khi bố trí, mọi người liền tản ra tìm kiếm tung tích của Ngụy Minh và Phan Long Đào. Mười phút sau. Mọi người lại lần nữa tập hợp tại bên ngoài bệnh viện mắt. Bởi vì lúc trước đã ước định, chỉ tìm mười phút, mười phút sau vô luận kết quả như thế nào đều phải trở lại điểm tập hợp. Sau đó Lê Sương Mộc hỏi: "Phát hiện tung tích của bọn họ không?". Doãn Khoáng lắc đầu, nói: "Hỏi rất nhiều người, không hề có tin tức". Mặc dù bây giờ không phải thời điểm để áy náy và tự trách, nhưng mà Doãn Khoáng vẫn có chút khúc mắc trong lòng. Vốn là hảo tâm, không ngờ lại thành chuyện xấu, để bây giờ hai người bọn họ đều không rõ tung tích, sống chết không rõ. Tại nơi khắp nơi đều là địa phương nguy hiểm này, hai người bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Đường Nhu Ngữ cũng nói: "Bên này cũng không có bất kỳ phát hiện nào". Tăng Phi yên lặng lắc đầu. Lê Sương Mộc hít sâu một hơi, nói: "Đã như vậy, cũng không cần quản nữa. Chúng ta làm tốt chuyện trước mắt đã". Nói xong, hắn rút ra một điếu thuốc, vừa muốn đốt lại tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, hạ điếu thuốc xuống, đem cả cái bật lửa ném vào thùng rác bên cạnh. "...Mặc kệ? Vạn nhất bọn hắn đang gặp nguy hiểm thì sao? Bọn hắn là bạn học của chúng ta đó". Tề Tiểu Vân nói. Ý của nàng kỳ thật chính là "Ngươi quá máu lạnh". Lê Sương Mộc thở ra một hơi, ánh mắt sâu thẳm ngước nhìn tầng bốn bệnh viện mắt, nói: "Như vậy ngươi dạy ta phải làm gì đi, sao hả?". "Ta...". Tề Tiểu Vân ngữ khí trì trệ, không nói nữa. Kỳ thật cô cũng không phải là để ý sinh tử của hai người Ngụy Minh, chẳng qua là nghe Lê Sương Mộc nói không lọt tai liền thọt một câu. Lại không ngờ Lê Sương Mộc căn bản không quan tâm. Mọi người im lặng. Hoàn toàn chính xác, tuy rằng rất vô tình, nhưng đây là đây là. Tính mạng của mình còn chưa tự đảm bảo được, làm sao quan tâm tới sống chết của người khác? Đúng lúc này, Bạch Lục đột nhiên chỉ vào xa xa nói: "Nhìn kìa, cô gái đeo kính kìa". Mọi người nhất tề nhìn lại, quả nhiên trông thấy Olivia với mái tóc màu ô liu gợn sóng đang bước đi rất đỏm dáng hướng vào bệnh viện. Cô hình như cũng chú ý đến một đám người đang nhìn mình chằm chằm, ném tới một nụ cười rất tươi, tựa hồ rất hưởng thụ ánh mắt của người khác khi họ ngắm mình. Doãn Khoáng bĩu môi: "Nói thật, tôi thật sự cảm thấy cô ta vô cùng xấu. Nếu như không phải hiệu trưởng yêu cầu, tôi cũng không muốn cứu". Doãn Khoáng vốn không phải người nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng đối với cô gái này hắn thật sự không có chút thiện cảm nào, thậm chí còn hơi đáng ghét. Cười trộm tại lễ truy điệu của những người chết vì tai nạn, không tôn trọng người chết. Cô ta hờ hững với cái chết của cô gái thể dục dụng cụ thì cũng thôi, thậm chí lại còn có chút hả hê. Loại người luôn tự cảm thấy mình tốt đẹp, nội tâm lại xấu xí không chịu nổi. Bạch Lục tựa hồ cũng như thế, nói: "Mặc kệ, không liên quan, đây chỉ là nhiệm vụ trong cuộc thi mà thôi. Ha ha. Ta ngược lại lần đầu tiên thấy Tiểu Doãn Tử ngươi ghét một người". "Tôi bình sinh hận nhất hai loại người. Một là kẻ vũ nhục thân nhân của tôi, hai là những kẻ bất kính với người chết". Doãn Khoáng nói: "Cho dù là Vương Ninh, sau khi hắn chết một lần tôi cũng sẽ không hận hắn nữa. Còn cô gái này, không giết nàng đã tốt rồi. Các cậu ai muốn cứu thì cứu đi, dù sao cũng là 5 điểm tích lũy". Lê Sương Mộc liếc Doãn Khoáng, nói: "Như vậy, ai nguyện ý cứu cô ta?". Phần thưởng 500 học điểm, mấy nữ sinh đều rất động tâm, nhưng các cô tự biết mình không có năng lực đó, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Doãn Khoáng đã tỏ vẻ không muốn cứu, mà Bạch Lục tựa hồ cũng không muốn lắm, Tăng Phi không đủ khả năng, Lê Sương Mộc thì giống như muốn nhường. Cuối cùng, Đường Nhu Ngữ đứng dậy, nói: "Các cậu đã không muốn, như vậy để tôi làm. 500 học điểm, đến lúc đó chúng ta chia đều". Cô cường hóa dị năng phong hệ, kỳ thật muốn tiếp một người rơi xuống từ cao ốc độ khó cũng không có bao nhiêu. Mấy nam sinh nhìn nhau, Lê Sương Mộc nói:"Vốn phần thưởng không nhiều, chia đều căn bản không có ý nghĩa gì". Tiền Thiến Thiến hạ quyết tâm theo Lê Sương Mộc, cũng tỏ vẻ không cần. Như vậy 5 chị em Đường Nhu Ngữ vừa vặn mỗi người có thể được chia 100 điểm, tuy là không nhiều lắm nhưng thật ra cũng không tính là ít. Sau đó mười người chờ ước chừng mười lăm phút liền thấy nam nữ chính Sam và Molley đang có vẻ rất khẩn trương từ trong một chiếc xe taxi nhảy xuống, sau đó vọt vào bệnh viện mắt. Bọn họ muốn thông báo cô gái đeo kính biết phải cẩn thận Tử Thần. Lê Sương Mộc nói: "Chú ý, sắp bắt đầu rồi". Lúc này Doãn Khoáng giơ lên một tấm bảng không biết lấy từ đâu ra, cười hặc hặc nói: "Tốt nhất là để cái bảng này giữa đường cho chắc". Mọi người vừa nhìn thì thấy dòng chữ đỏ trên nền trắng: "Đường đang thi công, mời xe cộ đi vòng!". Bạch Lục ngạc nhiên: "Cái này cũng nghĩ tới? Ta phục rồi". "Không có biện pháp. Đây là bên lề đường đó, mặc dù con đường này rất vắng nhưng ai biết liệu chút nữa có gì ngoài ý muốn hay không. Có chuẩn bị vẫn tốt hơn một chút. Mọi người vẫn phải cẩn thận. Tấm bảng này khong ngăn được xe mất khống chế đâu". Nói xong, Doãn Khoáng liền chạy ra thật xa đem cái bảng kia đặt giữa đường. Mà đúng lúc này, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào lỗ tai mọi người, sau một khắc, chính là âm thanh kính vỡ giòn giã. một vật thể rơi xuống từ trên không. Cùng lúc đó, một cỗ xe tải xuất hiện ở xa xa, hơn nữa tốc độ còn không chậm, tựa hồ thấy được tấm biển giữa đường liền khẩn cấp thắng xe. Xe đột nhiên mất kiểm soát, "Rầm!" một tiếng húc bay tấm biển, sau đó bảy lần quặt tám lần rẽ cuối cùng đâm vào cái cây bên đường. Cánh cửa sau của xe mở toang, một đống thùng tròn rơi xuống nằm la liệt trên mặt đất. Doãn Khoáng vừa thấy da đầu lập tức run lên: "Mẹ nó! Hàng độc!". Khỏi cần nói, nếu như chiếc xe kia không dừng lại sớm, một đống thùng đựng chất độc kia sẽ lăn tới chỗ đám Doãn Khoáng sau đó là cái gì gì mà khí độc khuếch tán, một đám game over các kiểu. Mà lúc này Đường Nhu Ngữ cũng lợi dụng dị năng phong hệ của mình điều khiển luồng gió thổi lên trên làm tốc độ rơi của cô gái đang tay chân khua loạn xạ trong không trung kia chậm lại, thành công tiếp được cô ta. Đường Nhu Ngữ lập tức nhận được âm thanh của hiệu trưởng. "Nhắc nhở: Sinh viên đại học năm nhất Đường Nhu Ngữ, thành công giải cứu một người hẳn phải chết. Ban thưởng 500 học điểm, 2 điểm đánh giá tổng hợp, 2 điểm học phần". "Nhắc nhở: Toàn thể học sinh lớp 1204 may mắn còn sống sót chú ý, bởi vì thành công cứu một người hẳn phải chết trong sắp xếp của Tử Thần, tích phân của lớp tăng thêm 5 điểm". "Nhắc nhở: Toàn thể học sinh lớp 1204 may mắn còn sống sót chú ý, bởi vì 'Quy tắc' hạn chế, trong vòng 24h Tử Thần không thể thiết kế người được cứu". Lê Sương Mộc lập tức ra tay, bấm lên cổ Olivia làm cô ta hôn mê, khỏi tý nữa cô ta la hét ầm cả lên thì phiên toái. Doãn Khoáng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy một đám người từ lầu bốn đưa đầu ra ngoài, là nam nữ nhân vật chính và bác sĩ y tá của bệnh viện. "Cảnh sát sẽ tới liền đấy. Nhanh đi thôi. Tuyệt đối không thể dây dưa cùng cảnh sát". Tề Tiểu Vân giúp Đường Nhu Ngữ đỡ Olivia hỏi: "Tại sao phải chạy, không phải chúng ta cứu được cô ta rồi sao?". Doãn Khoáng nhìn lại một cái, cạn lời, nghĩ thầm: "Lúc nào cũng có người phá team mới được sao? Đường Triệu Thiên, rồi lại đến con ngốc này". Bạch Lục cũng có chút khó chịu: "Cô muốn ở lại nhận huân chương công dân tốt sao, chúng ta sẽ không cản. Đi thôi đi thôi". Đường Nhu Ngữ buông Olivia đang hôn mê xuống, nói với đám Tề Tiểu Vân: "Nơi này không thể ở lâu. Bởi vì chúng ta không cách nào giải thích rõ ràng". Mọi người liền nhanh chóng ly khai hiện trường. Sau khi bọn hắn rời đi, Sam cùng Molley và một bác sĩ y tá từ cổng lớn vọt ra, hô hào tên của cô gái đeo kính. Sam nhìn bóng lưng đám người Lê Sương Mộc phía xa xa, trên mặt tràn đầy nghi hoặc. Lúc mọi người thấy Olivia đã không còn gì đáng lo cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng mắt phải của cô ta xem ra bị mù hoàn toàn rồi. (ND: trước khi rơi từ lầu bốn Olivia đã gặp tai nạn trong phòng khám khiến mắt phải bị hư) Tiếp theo cảnh sát và xe cứu thương cũng đã đến... Đám Lê Sương Mộc thì xuyên qua hai con đường mới ngừng lại. Tiếp theo, bọn hắn liền một nhà hàng lộ thiên ngồi xuống, kêu mấy phần đồ ăn, yên lặng bắt đầu ăn. Nhưng tất cả mọi người là cúi đầu yên lặng ăn cơm, còn Doãn Khoáng và Lê Sương Mộc lại cúi đầu một gạt gạt cơm, một uống rượu đỏ, tựa như đang tự hỏi cái gì. Lê Sương Mộc ngẩng đầu, nhìn Doãn Khoáng nói: "Cậu cũng phát hiện?". Doãn Khoáng gật gật đầu: "Xem ra, hiệu trưởng sắp xếp bộ phim Final Destination 5 này làm cuộc thi, chính là để bức thành viên trong lớp phải đoàn kết lại...".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]