Dịch giả: Accel "Cẩn thận!". Trong khi tất cả mọi người ở đây vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí quỷ dị mà con mèo đen mang tới, Lê Sương Mộc đột nhiên quát to một tiếng, đẩy Tăng Phi ra. Sau đó mọi người liền trông thấy một tia sáng bạc chiếu xuống vị trí Tăng Phi vừa đứng, "Đinh" một tiếng. Vừa cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là một thanh đao nhọn, sau khi chạm mặt đất thì nảy lên và xoay tròn, âm thanh mặt đao kim loại ma sát với mặt đất chói tai dị thường. Mũi đao lần lượt chỉ về phía mỗi người, cuối cùng dừng lại tại vị trí của Tăng Phi... Nếu như vừa rồi không phải là Lê Sương Mộc kịp thời đẩy Tăng Phi ra, thanh đao đáng sợ này đã cắm vào trong não Tăng Phi rồi. Không cần phải nói, đây chính là "kiệt tác" của Tử Thần. Tất cả mọi người nhìn theo mũi đao, tất cả ánh mắt đều tập trung lên khuôn mặt của Tăng Phi. Thịt trên mặt Tăng Phi run rẩy, nhìn nhìn đao nhọn trên mặt đất đang chỉ vào mình, rồi lại nhìn những người khác, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, chỉ nghe hắn gượng cười nói: "Các cậu...nhìn tôi làm gì?". Đúng vậy, nhìn hắn làm gì? Nhìn hắn thì có có tác dụng gì? Tử Thần muốn giết người, ai cũng không ngăn cản được. Thanh đao này có phải ám chỉ, người tiếp theo sẽ là Tăng Phi... Kỳ thật vô luận là ai cũng không khác biệt lắm, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều là mục tiêu tất sát của Tử Thần. Hơn nữa, Tử Thần tuyệt sẽ không câu nệ về trình tự giết người và số lượng người chết. Nếu như có thể, Tử Thần chắc chắn sẽ tận diệt đưa bọn hắn. Trầm mặc trong chốc lát, Tề Tiểu Vân lấy dũng khí nhìn chung quanh, ánh mắt lóe lên: "Chúng ta vẫn nên... Nhanh rời khỏi nơi đã. Các cậu không cảm thấy nơi này rất u ám sao?". Lê Sương Mộc lắc đầu nói: "Đường mỹ nữ, cô gọi điện thoại cho Ngụy Minh xem tình hình của bọn họ thế nào. Chúng ta trước hết phải đổi trang phục đã, bằng không thì vừa đi ra khỏi đã bị chú ý". Hoàn toàn chính xác, lúc này trên người Lê Sương Mộc, Doãn Khoáng và Bạch Lục khắp nơi đều là vết máu, quần áo cũng rách nát hết. Nhất là Doãn Khoáng, quần áo toàn thân đều là lỗ như bị chuột gặm. Đường Nhu Ngữ quét mắt liếc ba người, sắc mặt hồng lên, gật đầu nói: "Chúng tôi ở bên ngoài chờ các cậu". Nói xong mang theo đám Tề Tiểu Vân, Âu Dương Mộ ra khỏi hẻm nhỏ. Thấy sáu người Đường Nhu Ngữ rời đi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lê Sương Mộc bắt đầu thu liễm, chỉ thấy hắn đột nhiên quay người, nắm cổ áo Doãn Khoáng lên đè vào tường, dùng mũi chân hất một cái liền đem thanh đao nhọn lạnh như băng trên đất rơi vào lòng bàn tay, dán vào trên cổ của Doãn Khoáng: "Bây giờ có thể giải thích một chút không, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?". "Lê Sương Mộc, làm gì vậy?". Bạch Lục chấn động. Tăng Phi cũng kinh nghi nhìn Lê Sương Mộc và Doãn Khoáng. Doãn Khoáng lẳng lặng nhìn Lê Sương Mộc sau đó nói: "Thật có lỗi...". "Xin lỗi có tác dụng sao?". Lê Sương Mộc lạnh lùng nhìn Doãn Khoáng: "Ân oán giữa cậu và Vương Ninh. Hà tất đem tất cả mọi người kéo vào?". "Cái gì?!". Bạch Lục và Tăng Phi hai người nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm, lại nhìn Doãn Khoáng. "...". Doãn Khoáng trầm mặc, sau đó nói: "Vương Ninh đã định trước sẽ là địch nhân trong tương lai của chúng ta". "Địch nhân? Cái gọi là địch nhân chẳng qua chỉ là hai bên xung đột về lợi ích!". Lê Sương Mộc khinh thường khinh thường hừ lạnh một tiếng, đao nhọn trong tay chuyển động: "Doãn Khoáng, lý do này không đủ thuyết phục ta. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nói ra một lý do mà ta có thể tiếp nhận. Nếu không...". Trên tay dùng sức, một tia máu liền chảy ra từ trên cổ Doãn Khoáng. Doãn Khoáng nói: "Lớp 1204 cần một kẻ địch cường đại, một áp lực khiến chúng ta không thể không tạm thời bỏ qua khoảng cách mà đoàn kết lại đối phó. Vừa vặn, Vương Ninh chính là lựa chọn tốt nhất! Vô luận là bên trong đề thi chung lần này hay là tương lai, nếu không có một áp lực thực sự lớn, nội bộ an nhàn hòa bình như vậy vĩnh viễn cũng không thể chân chính đoàn kết lại. Học trưởng Hùng Bá đã từng nói, không có đoàn kết, thì sáng tạo đoàn kết. Ta tự nhận ta thủ đoạn và quyết đoán như ngươi, không cách nào làm cho những người khác trong lớp tin phục, nhưng mà ta có thể dùng phương pháp của anh ta". Lê Sương Mộc nhìn Doãn Khoáng, Doãn Khoáng thản nhiên nhìn lại. Tăng Phi và Bạch Lục một bên mù mờ, nghi hoặc. Cuối cùng, Lê Sương Mộc buông Doãn Khoáng ra. Hiển nhiên, hắn đã chấp nhận lời giải thích của Doãn Khoáng. Doãn Khoáng nói: "Lê Sương Mộc, tôi nghĩ cậu nên đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng lớp 1204. Hiện tại những người may mắn còn sống sót phần lớn đều chọn ủng hộ cậu. Hơn nữa, cậu có thực lực có quyết đoán. Lớp 1204, cần một người lãnh đạo như cậu". "Không có hứng thú". "Nhưng nếu như thế sẽ không có ai đứng ra...". "Cậu thì sao?". "...Tôi tự biết rõ mình không có biệt tài đó". Một chút ảm đạm hiện lên trong mắt Doãn Khoáng, sau đó hắn thản nhiên nói: "Trong mắt tôi,1204, chỉ có một mình cậu có tư cách trở thành lớp trưởng. Những người khác, tôi không phục". Tăng Phi và Bạch Lục nhìn nhau, lại nhìn Doãn Khoáng một chút, cuối cùng nhìn về phía Lê Sương Mộc. Nói thật, Doãn Khoáng và Lê Sương Mộc nói nhiều lời như vậy, bọn hắn chỉ nghe ra một câu: "Doãn Khoáng ủng hộ Lê Sương Mộc làm lớp trưởng"! Lê Sương Mộc làm lớp trưởng? Tăng Phi thì không sao, hắn thấy ai làm lớp trưởng đều được. Thế nhưng Bạch Lục... Nói thật quyền lực ai không thích chứ, đặc biệt là tại một nơi như "đại học" này. Hắn đã tận mắt nhìn thấy, người đàn ông mà hắn tự mình thề phải vượt qua kia, khi đứng trước mặt người khác uy phong như thế nào. Đại trượng phu, phải như thế! Cho nên nếu nói Bạch Lục không động tâm đối với vị trí lớp trưởng là không có khả năng. Bạch Lục có chút ghen ghét Lê Sương Mộc rồi. Cũng rất kỳ quái vì cái gì mà Doãn Khoáng lại ủng hộ Lê Sương Mộc như thế. Hắn không khỏi nhìn lại Lê Sương Mộc một lần, âm thầm so sánh với bản thân. Chỉ thấy Lê Sương Mộc híp mắt, cuối cùng nói: "Chuyện này nói sau". Sau đó liền đứng một bên bắt đầu thay quần áo. Trong nội tâm Doãn Khoáng thở phào một cái. Tăng Phi tò mò hỏi: "Doãn Khoáng, các cậu vừa rồi rốt cuộc đang nói cái gì?". Doãn Khoáng lắc đầu, hắn tất nhiên không thể để cho những người khác biết mình lợi dụng bọn họ đối phó với Vương Ninh: "Các cậu cũng nghe thấy rồi đó, tôi hi vọng Lê Sương Mộc sẽ làm lớp trưởng lớp 1204. Ài, chuyện này sau này hãy nói. Chúng ta tranh thủ thời gian thay quần áo đi. Đừng để cho đám nữ sinh ở ngoài chờ. Không bọn họ lại tưởng chúng ta là gay đấy". Bạch Lục cũng biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, liền trừng to mắt, nói: "Thảm rồi thảm rồi, không thể tưởng được Tiểu Doãn Tử thuần khiết cũng bị ô nhiễm rồi. Ài, trên đời này nơi nào mới có cúc hoa thuần khiết đây?". "Hai người các cậu..." Tăng Phi bó tay rồi: "Cách xa tôi ra xa một chút đi". Sau đó liền chạy tới xa xa giải trừ ngụy trang trên người. ---------- Không lâu sau, mấy người đổi xong quần áo, đi ra góc đường. Âu Dương Mộ lạnh lùng liếc bọn hắn nói: "Các cậu đàn ông làm gì mà lề mề vậy? Không phải là ở bên trong làm cái gì mờ ám chứ?". Âu Dương Mộ cụt một tay hiển nhiên tâm tình vô cùng không tốt. Lúc này cô chính là một cây xương rồng, ai đụng vào sẽ bị đâm. Đường Nhu Ngữ một bên thấy Bạch Lục lại chuẩn bị muốn đấu võ mồm với Âu Dương Mộ liền vội vàng nói: "Vừa rồi tôi gọi điện cho Ngụy Minh và Phan Long Đào, không ai nghe". Bạch Lục bị Đường Nhu Ngữ trừng mắt cười hặc hặc, thức thời nhún nhún vai, không nói nữa. "Cả hai người?". Doãn Khoáng vội vàng truy vấn, cảm giác bất an nồng nặc. Đường Nhu Ngữ gật đầu: "Ngụy Minh gọi hai lần, lần thứ nhất có tiếng chuông, đột nhiên bị cắt đứt. Lần thứ hai đã không có âm thanh gì. Sau đó tôi thử bấm số của Phan Long Đào, ngay cả giọng tổng đài cũng không có". Lê Sương Mộc vội rút ra một tấm bản đồ để trên mặt đất, ngón tay chỉ lên trên địa đồ, hỏi: "Doãn Khoáng, cậu để bọn họ đi đường hay là ngồi xe?". Doãn Khoáng nói: "Tất nhiên là để cho bọn họ đi bộ. Tôi còn cố ý dặn dò bọn họ phải cẩn thận Tử Thần. Đương nhiên, những thứ này đều là nói nhảm. Nếu như chỉ cần cẩn thận là có thể trốn tránh Tử Thần, cuộc thi lần này đã không đến mức khó như vậy". Lê Sương Mộc thở dài, nói: "Xem ra bọn họ cũng không làm như cậu nói. Bọn họ nhất định là ngồi xe đi. Hơn nữa Doãn Khoáng, cậu không để ý đến khoảng cách ở giữa hai nơi...". Nói xong, Lê Sương Mộc chỉ: "Nơi Issac và cô gái đeo kính chết cách nhau cả nửa thành phố, không mất hơn nửa tiếng tuyệt đối không đến được". Doãn Khoáng ngẩn người. Hắn lúc trước tâm tư đều đặt trên người Vương Ninh, thật sự không cân nhắc đến điểm. Tuy hiệu trưởng đã đem từng địa điểm tử vong lần đầu của mỗi nhân vật truyền vào trong đầu mọi người, nhưng chỉ là biết rõ phương vị mà thôi. Cụ thể hai nơi cách nhau bao nhiêu mọi người không rõ ràng lắm. Chỉ có Lê Sương Mộc kiếm một tấm bản đồ. Tâm tình Doãn Khoáng nặng trịch: "Cậu nói... Bọn hắn rất có thể đã...". Lê Sương Mộc cúi đầu xem xét địa đồ, nói: "Có lẽ vậy. Hiện tại điện thoại không gọi được, chúng ta cũng không biết tình huống bên kia của bọn hắn như thế nào. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đuổi tới nhìn xem thôi". "Chúng ta...cũng ngồi xe sao?". Bạch Lục thấp thỏm nói. Lê Sương Mộc nói: "Trừ phi cậu nguyện ý đi bộ hơn nửa tiếng, sau đó nhặt xác của Ngụy Minh và Phan Long Đào". "..." "Đi thôi!". Lê Sương Mộc sắc mặt âm trầm, thu hồi địa đồ, nói: "Không có thời gian để chúng ta do dự đâu. Dũng cảm đối mặt đi, các sinh viên!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]