Dịch giả: Accel Đang lúc mọi người chờ đợi trong lo lắng, đồng hồ cuối cùng cũng điểm 9h. Âu Dương Mộ vẫn chú ý đến Vận mệnh Spa đối diện từng giây từng phút thấp giọng nói: "Chị, Issac kìa!". Đường Nhu Ngữ quay đầu nhìn lại, trên cửa cổ thủy tinh phản chiếu dung nhan xinh đẹp và đôi mắt sáng ngời của cô. Quả nhiên trông thấy Issac dáng người mập lùn đang đẩy cửa bước vào spa. "Cơ hội của chúng ta đến rồi, nhất định phải chứng minh cho bọn đàn ông kia thấy, không có bon hắn, chúng ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, giành lấy điểm tích lũy!". Sau khi nói xong, Đường Nhu Ngữ liền đứng lên, lơ đãng nhìn lướt qua người vẫn chăm chú lật lật tờ báo, hất cằm ra hiệu với mấy cô gái, rời ghế đến quầy thanh toán. Tiền Thiến Thiến vẫn theo sát sau 5 người. Sau khi các cô rời quán cafe, người đang đọc báo kia tiện tay ném tờ báo lên bàn, đồng thời cũng lộ ra khuôn mặt thật sự vẫn nằm sau tờ báo. Một lão già tóc bạc, mặc quần áo màu trắng, rất có tinh thần. Nhưng so với khuôn mặt đầy nếp nhăn kia thì làn da trên cổ tay của hắn lại rất mịn màng, không phải làn da mà người già có thể có. Hắn đeo găng tay màu trắng, chỉ khi không để ý mới lộ ra một chút phần da cổ tay. Khóe miệng trên khuôn mặt già nua đó chưa bao giờ mất đi vẻ giễu cợt. "Ài, ta vẫn quá xem trong các ngươi rồi. Sớm biết như vậy đã không cần ngụy trang thế này, phí công. Doãn Khoáng, ngươi cũng có lúc tính sai a". Lão già thở dài nói, âm thanh rất trẻ trung. Hắn nhàn nhã bưng ly cafe đã nguội lên, vừa muốn uống lại đặt xuống, đi ra trước quầy: "Làm cho ta một ly khác, nóng. lát nữa ta sẽ quay lại thưởng thức". Nói xong, hắn giống như làm ảo thuật rút ra mấy tờ đô đặt lên quầy rồi đi ra khỏi quán. "MING YUN SPA? Vận mệnh? Ha ha". Lão già đứng trước cửa quán phong cách cổ xưa khẽ cười một tiếng: "Trong tiếng Trung không phải là 'mệnh, choáng váng' sao? Ha ha, không ngờ Tử Thần cũng vui tính như thế. Choáng váng? Nếu ta không nhầm thì tên Issac đó bị tượng Phật rơi trúng đầu mà chết, max choáng luôn". (ND: có một chữ khác cũng đọc giống chữ "vận", nghĩa là hôn mê, choáng váng) "Mệnh của ta, vĩnh viễn nằm trong tay chính mình". Lão già khinh thường, tiện tay tháo găng ra ném xuống mặt đường, lộ ra đôi tay thon dài trắng nõn. Găng tay màu trắng nằm trên mựt đường xanh đen tương phản đến chói mắt. Sau đó, hắn bỏ hai tay vào túi đi vào "Vận Mệnh Spa". Vừa tiến vào, một không khí rất Trung Hoa ập tới. Quầy hàng làm bằng gỗ, bình phong bằng gỗ, những bức tranh trên tường, hương trầm mùi hoa hồng, sứ thanh hoa, còn có cả đèn lồng ảm đạm xung quanh. Đi qua một cánh cửa mà giống như vượt qua cả Thái Bình Dương trở về với quê nhà tại phương Đông. Bên trong cô gái phương Đông rất xinh đẹp, Trong đó có một người mặc đồ màu lam đang nằm gục trên quầy, bộ ngực lớn bị ép lên trên mặt bàn tạo thành đường cong khiến người ta muốn phun máu. Đường Nhu Ngữ vừa đánh bà chủ tiệm ngực lớn bất tỉnh xong thì nhìn thấy một lão già đi đến, sau khi ngẩn người liền lộ ra một nụ cười mê người, nói: "Thật xin lỗi, lão tiên sinh, hôm nay chúng ta tạm ngừng kinh doanh. Để đền bù, lần sau khi ngài tới sẽ được giảm giá đến 80%". Lão già nhìn Đường Nhu Ngữ ngẫm nghĩ, cười nói: "Đúng vậy, hôm nay tạm ngừng kinh doanh. Nhưng kẻ phải đi không phải là ta, mà là các ngươi. Ta nói đi, cũng không phải là bước qua cánh cửa kia, mà là... Chết!". "Ngươi!?". Đúng lúc này, đột biến xảy ra! Lão già vừa dứt lời thì đột nhiên vội vàng lùi ra sau một bước, thân thể cũng cố ngả về sau nửa phần, giống như đang tránh né cái gì đó. Vèo! Một mũi tên ánh sáng lập lòe sượt qua trước ngực lão già trực tiếp xuyên qua cửa sổ bay ra ngoài. Mũi tên tiếp tục cắt đứt một sợi thừng cột chó bên ngoài cửa sổ, con chó được trả tự do liền kếu lên vài tiếng vui mừng. Trong phòng, sau khi mũi tên bay qua, một vết rách xuất hiện trước ngực lão già. Lão già sững sờ nhìn vết rách trên quần áo, sau đó liền chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đường Nhu Ngữ, hơi nghi hoặc rồi tỉnh táo lại ngay. Chỉ thấy hắn giơ tay lên, xé lớp ngụy trang xuống, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, đeo thêm cái kính khung mỏng nữa, địch thị là Vương Ninh! "Ngươi đã sớm biết là ta?". Vương Ninh thần sắc lạnh lùng liếm liếm đôi môi khô khốc, bình thản như nước. Đường Nhu Ngữ cười cười: "Vương Ninh, ngươi chơi trò dịch dung trước mặt ta chẳng khác gì chơi trước mặt Quan Công. Biết vì sao không? Bởi vì ta họ Đường". Đường Nhu Ngữ khi nói đến họ Đường thì ngẩng đầu ưỡn ngực, phi thường kiêu ngạo. "Đường?". Vương Ninh nhíu mày. "Ha ha!". Đường Nhu Ngữ không khỏi nở nụ cười, nói: "Ninh Vương a Ninh Vương, ngươi tự xưng là ngôi sao mới hạng nhất trong giới sát thủ, chẳng lẽ ngay cả họ Đường cũng không biết, ta thật sự rất nghi ngờ, danh xưng Ninh Vương của ngươi rốt cuộc làm sao mà có?". Cuối cùng, sắc mặt Vương Ninh trở nên vô cùng khó chịu, xanh mét như đồng xanh bị gỉ. "Ngươi là người trong Đường môn?". "Tuy là không so được với Lê gia của Lê Sương Mộc, nhưng cũng không kém bao nhiêu". Đường Nhu Ngữ thừa nhận thân phận của cô: "Vậy thì, Ninh Vương, trước khi chết, ngươi còn có lời gì muốn nói không?". Vương Ninh ngẩn người, sau đó liền cất tiếng cười to, ôm bụng cười giống như muốn gục xuống. Tiếng cười thoải mái đắc ý lại xen lẫn khinh thường kia nghe rất chói tai. "Trước khi chết? Ngươi nói ta sao?". Vương Ninh chỉ vào cái mũi của mình hỏi, tuy ngoài miệng đã ngừng cười, thế nhưng trong mắt vẫn còn nét cười rất khoái trá. Khóe miệng Đường Nhu Ngữ co giật vài cái, sau đó nói: "Vương Ninh, ngươi cứ cười đi. Để ta xem ngươi còn có thể đắc ý tới khi nào". "Được rồi, được rồi, ta không cười". Vương Ninh vẫy vẫy tay nói: "Thời gian của ta rất quý báu, không có thời gian cùng các ngươi nói chuyện tào lao...". Ngữ khí bình thản trở lại, sau đó một làn khói đen quỷ dị xuất hiện từ tay hắn, chính là vũ khí Hắc Liêu. Chủy thủ đen kịt mặt ngoài khói đen nhàn nhạt lượn lờ. Không biết con dao găm này vốn là của hắn dùng từ trước hay là vào đại học mới đổi. "Đúng rồi, ta không ngại nói nhảm với các ngươi thêm một câu". Vương Ninh đẩy kính mắt, khóe miệng nhếch lên: "Tựa hồ các ngươi đã sớm biết ta sẽ tới đây? Không ngại giải thích cho ta chứ". Đường Nhu Ngữ cùng Âu Dương Mộ đi lên trước, che những nữ sinh khác sau lưng. Đường Nhu Ngữ hai tay khẽ rung, hai luồng ngân quang lóe lên, hai thanh phi đao hình thù kỳ lạ lạnh như băng được kẹp giữa những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô: "Hừ! Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi. Tiểu Vân, mang theo mọi người trốn vào trong phòng, nơi này giao cho chúng ta". Đám người Tề Tiểu Vân cũng biết mình không giúp được gì, vội vàng lui ra đi vào lối đi nhỏ. Vương Ninh nhìn các cô suy nghĩ, cười ha ha nói: "Vô luận các ngươi trốn như thế nào, đều không thể tránh khỏi nụ hôn của Hắc Liêu - thứ được hiệu trưởng ca ngợi là lưỡi hái của tử thần". Vương Ninh lè lưỡi, liếm liếm Hắc Liêu. "Những con người bình thường, làm sao có thể tránh thoát lưỡi hái của tử thần đây?". "Không thể không nói, Vương Ninh, ngươi đúng lad tên điên". Đường Nhu Ngữ nói: "Thật không biết hiệu trưởng tại sao phải tuyển loại người như ngươi vào, còn cùng lớp với ta, thật xui xẻo". Đường cong trên khóe miệng Vương Ninh kéo thẳng, hai mắt híp thành một đường thẳng: "Thật sao? Hắc! Chúc mừng ngươi, Đường Nhu Ngữ, ngươi đã thành công chọc giận ta. Vậy thì, ta sẽ chơi đùa với ngươi một chút. Ngươi chuẩn bị hưởng thụ khoái cảm tử vong đi...". Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, thân hình Vương Ninh liền hóa thành một tấm lụa màu trắng, phóng tới Đường Nhu Ngữ. Bên trong tấm lụa màu trắng xen lẫn một vệt đen... ------------- Bên ngoài Vận Mệnh Spa, Lê Sương Mộc nhìn chung quanh, cách đó không xa, Bạch Lục đã ngụy trang chạy chậm tới, nói với Lê Sương Mộc: "Cô ta còn chưa đi ra, xem ra đang đánh với Vương Ninh rồi. Thật phiền phức, đã bảo đánh nhau không phải chuyện của bọn họ". Lê Sương Mộc nói: "Phụ nữ Đường gia luôn luôn như thế. Đừng quản nhiều, chúng ta vào thôi". "Không đợi Doãn Khoáng?". "Cậu ta sẽ trở lại nhanh thôi". "Ừm". Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng hét tuyệt vọng đầy hoảng sợ của phụ nữ truyền vào lỗ tai hai người, nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé trai đang cầm một cái bóng bay còn to hơn thân cả người nó chạy ra giữa đường, chạy về phía một con chó nhỏ đang cào xé cái gì đó. Trên mặt đứa bé còn mang theo nụ cười ngây thơ thuần khiết... Lỗ tai Bạch Lục giật giật, lập tức sắc mặt đại biến: "Tôi cứu người, cậu cứu con chó!". Nói xong liền dùng tốc độ nhanh nhất xông tới! Lê Sương Mộc cũng liền lao ra. Vì sao? Chỉ bởi vì bọn họ đều nghe được âm thanh chói tai của tiếng lốp xe ma sát với mặt đường... Ánh mắt đảo qua, tại góc rẽ, một chiếc xe buýt mất khống chế vọt ra, đổi hướng một góc 90°! Bên phải đầu xe đụng vào một cái đèn đường, rồi lại đâm phải cột điện, cà vào mặt tường đổ nát bên đường mới khó khăn về lại được trên mặt đường cái. Thế nhưng không biết vì sao, chiếc xe buýt này sau khi đổi hướng, không chậm đi ngược lại còn tăng tốc, lao thẳng tới cậu bé đang ôm con chó nhỏ. Người đứng hai bên đường thét lên hoảng sợ. Nhất là mẹ của cậu bé, như muốn gào nát cả cuống họng. Có thể tưởng tượng, nếu như xe buýt vẫn không đổi hướng, cậu bé kia nhất định sẽ thành thịt nát dưới bánh xe... Nhưng, nếu như xe buýt đổi hướng, trừ khi lái xe quá ngu ngốc, bằng không hắn nhất định sẽ bẻ lái sang phải, bởi vì bên trái khắp nơi toàn là người. Mà bên phải chỉ có một thứ duy nhất là Vận Mệnh Spa...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]