Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Màn đêm buông xuống, nơi nào đó tại khu phía Nam thành phố Raccoon. Nhóm bốn người Lê Sương Mộc đi tới con hẻm lúc trước chia tay với Doãn Khoáng.
Vương Ninh đột nhiên dừng lại, đi tới trước đống rác, khom lưng nhặt lên một vật hình tròn.
– Cậu nhặt cái gì thế? – Tăng Phi tò mò hỏi.
Vương Ninh siết chặt tay, vô cùng bí ẩn dấu đi cái máy phát tín hiệu cỡ nhỏ dính trên lựu đạn, sau đó mở tay ra nói:
– Là lựu đạn tôi tặng Doãn Khoáng.
– Lựu đạn? – Tăng Phi biến sắc mặt, nói:
– Chẳng lẽ Doãn Khoáng đã xảy ra chuyện gì?
Lê Sương Mộc cũng đi tới bên đống rác, nhặt một cái gói nhỏ lên rồi nói:
– Còn cả “Thuốc cứu chữa hiệu quả nhanh” cậu cho nữa.
Tăng Phi ngây người, rất nhanh liền nghĩ tới một khả năng.
– Có phải ý của các cậu là… tự Doãn Khoáng ném đi?
Rất rõ ràng, nếu như Doãn Khoáng thật sự gặp nguy hiểm, hắn sẽ không bối rối đến nỗi ném lựu đạn rồi ném cả thuốc cứu chữa có khả năng nâng cao sinh mệnh cho mình. Giải thích duy nhất đó là Doãn Khoáng tự ném đi.
– Nhưng mà… cậu ấy sao phải làm vậy?
Bây giờ, Tăng Phi cảm thấy hơi mất hứng. Hắn tốt bụng đưa tặng lại bị người ta ném đi như ném rác thế, đổi lại là ai cũng khó chịu.
Lê Sương Mộc nhìn lướt qua Vương Ninh, nói:
– Không biết, có lẽ cậu ấy không tin tưởng chúng ta, dù sao, cách làm lúc trước của chúng ta cũng hơi quá mức.
Tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khung-bo-cao-hieu/775605/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.