Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Sáu người vây vào một chỗ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, dường như ai cũng không muốn mở miệng đầu tiên.
Cuối cùng vẫn là Lê Sương Mộc ho khan một tiếng, mở lời trước:
– Mọi người nói ra ý kiến của mình đi. Là đánh bạc tiếp nhận nhiệm vụ này hay là cự tuyệt? Tất cả cùng bàn một chút… Thật ra, bản thân tôi muốn tiếp nhận. Gặp chuyện bàn lùi không phải là tác phong của tôi. Hơn nữa, tôi cảm thấy nếu “cuộc thi nhập học” lần này là để chiếu cố cho những người mới chúng ta, vậy thì phần thưởng cho nhiệm vụ ẩn tàng này đâu thể keo kiệt, đúng không?
Lưu Hạ Thiên nói:
– Tôi thấy… hay là thôi đi.
Hắn sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi mới nói:
– Chẳng phải học trưởng cũng nói rồi sao, phần thưởng của nhiệm vụ ẩn tàng luôn không rõ ràng. Ai mà biết có thể lãng phí thời gian đến bao giờ. Hơn nữa, học trưởng cũng nói nhiệm vụ ẩn tàng có khó khăn và nguy hiểm rất lớn. Mọi người cho là lấy kiến thức ít ỏi của chúng ta về… cái thế giới này, một tay mơ cái gì cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Hơn nữa, nhiệm vụ của chúng ta vốn chỉ là sinh tồn trong năm tiếng đồng hồ thôi, nếu cẩn thận một chút thì cũng không quá phức tạp.
Vương Ninh không đồng ý với lời của Lưu Hạ Thiên:
– Ai nói chúng ta chỉ cần tồn tại hết năm tiếng đồng hồ là ok rồi? Cho xin, người anh em, ánh mắt nên nhìn xa một chút. Cậu đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khung-bo-cao-hieu/775583/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.