"Cái này còn cần con nói sao, nương chắc chắn không nói ra ngoài rồi." Bà Chu lập tức nói.
nói đùa sao, nếu đem chuyện này kể cho người khác nghe, người ta lại đây học, dạy hay không dạy? không dạy thì sẽ đắc tội với hàng xóm láng giềng, dạy thì tay nghề này của Tư Tư đâu còn là độc quyền nữa, nhiều người thêu ra nhiều sản phẩm thì giá thành làm sao cao nổi?
nói không chứng sau này Bách nhi còn phải dựa vào tay nghề của Tư Tư để sống, sao bà có thể nói ra ngoài được? Tất nhiên là không rồi.
"Trước kia đã làm cho nương vất vả, cũng lo lắng không ít cho hai đứa tụi con, sau này chúng ta sẽsống bên nhau hoà thuận vui vẻ, nương không cần phải lo lắng cho tụi con nữa, đúng rồi nương, khi nào nương dời đến đây ở chung với tụi con vậy?" Lâm Tư Tư cũng mượn cơ hội cho thấy thái độ tranh thủ lấy lòng trước.
Cũng không thể để tướng công cảm thấy nàng không hiền lành không muốn hầu hạ mẹ chồng.
"Nương, nương xem, vợ con cũng muốn nương dời đến ở chung kìa, nương mau dời sang đây đi." Chu Tùng Bách nghe vậy liền nói.
Bà Chu nghĩ chính mình nếu lại đây cũng có thể giúp đỡ làm chút việc, cũng có thể làm cho con dâu chuyên tâm thêu thùa, nên nói: "Muốn nương qua đây ở cũng được, chờ Tư Tư mang thai, đến lúc đó nương sẽ tới chăm sóc nó giúp con."
hiện tại bà sang đây ở chỉ là ăn cơm chùa, hơn nữa món thêu này của Tư Tư có thể bán được hay không, vẫn chưa biết được, cho nên việc này để sau hẵng tính.
“Nương đã hứa rồi nha!” Chu Tùng Bách lập tức nói, rồi nhìn vợ anh nói : "Vợ, tối nay anh tiếp tục cố gắng một chút, tranh thủ để nương mau bế cháu sớm sớm.”
Lâm Tư Tư xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khue-tu-co-dai-o-nam-70/1631653/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.