Editor: YuuTô Diệu Ngôn mơ màng tỉnh lại, thứ đầu tiên mà khứu giác của cô cảm nhận được chính là —— Mùi của nước sát trùng.
Mùi này quá quen thuộc.
Khi còn nhỏ, Tô Dục Văn vì quá bận nên đã đưa cô và Lệ Hạo tới văn phòng để tiện chăm sóc, mùi này chính là vệ sĩ không cho bất cứ thứ gì xâm nhập vào. Tuy hắc nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác được bảo vệ.
Cô từ từ mở mắt.
“Em thấy thế nào rồi? Bụng còn đau không?”
Màu trắng mờ ảo trong tầm mắt càng lúc càng rõ ràng khi cô chớp mắt, đôi môi cô hé mở, lại nghe thấy: “Khát nước sao? Diệu Ngôn.”
“…”
Tô Diệu Ngôn nghe thấy tiếng gọi thì quay sang nhìn, Quý Nghiêu đang mỉm cười dịu dàng với cô.
“Đàn, đàn anh?”
Quý Nghiêu cẩn thận giúp cô điều chỉnh tốc độ của ống truyền dịch, giải thích: “Anh đang thực tập ở bệnh viện này, vừa lúc được chuyển đến khoa tiêu hóa.”
Cô gật gật đầu.
Nhớ lại hồi cấp ba, điểm số của Quý Nghiêu đứng thứ 30 toàn thành phố, anh ấy đã được nhận vào trường đại học Y của thành phố S với số điểm đứng đầu, theo học chuyên ngành giải phẫu thần kinh. Trước khi đi, anh ấy đã chúc Tô Diệu Ngôn thuận lợi thi đỗ học viện Điện Ảnh, những chuyện còn lại thì không đề cập đến.
Mà lần từ biệt đó, tới tận bây giờ mới gặp lại.
“Em đừng lo, sức khỏe của em hiện tại không có gì đáng lo cả.” Anh ấy nói: “Nhưng, con gái làm đẹp thì cũng đến một mức độ nào đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-uoc-nguyen/527871/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.