Editor: YuuTô Diệu Ngôn đã hoàn thành cảnh quay và trở về thành phố B, cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo như trước.
Về mối quan hệ giữa Phó Doanh Xuyên và Sầm San, cô không thể cố tình thăm dò từ Mạnh Nguyễn được, huống chi Mạnh Nguyễn cũng không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của Phó Doanh Xuyên. Chỉ là bây giờ, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm một chuyện, hai người họ không ở bên nhau.
Kết luận này đối với cô mà nói, vừa vui vừa buồn.
Vui, đương nhiên không cần phải nói rồi; Còn buồn, mặc dù anh không ở bên Sầm San, nhưng giữa cô và Phó Doanh Xuyên cũng không có kết quả gì.
Năm đó, cô vẫn còn nhỏ, chỉ là nghé con mới sinh ra không biết sợ cọp. Nhưng sau khi tiếp xúc với xã hội, cô càng hiểu rõ khoảng cách giữa người với người đôi khi không phải dăm ba câu hỏi han và cảm thông là có thể rút ngắn lại.
Hơn nữa, trong lòng Phó Doanh Xuyên, cô nhiều nhất cũng chỉ là một cô em gái.
***
Vài ngày sau đó, trong giờ nghỉ trưa.
“Oh my god! Chị gái này không phải quá cá tính rồi sao? Quá đẹp!”
“Dáng người này không phải P đấy chứ? Tôi thấy giống đồ họa quá, thật sự còn có người có đường cong như này lúc trưởng thành sao?” (P: photoshop)
“Đây chắc chắn là đồ họa! Vẻ đẹp này, dáng người này, cũng có thể coi là một tài nguyên đó!”
Thiệu Nam cầm cốc đi tới quầy đồ uống rót nước, những gì anh ta nhìn thấy lúc này chính là mấy cô gái đang vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-uoc-nguyen/527869/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.