Editor: YuuSắc mặt Phó Doanh Xuyên lạnh tanh.
Anh khoác áo lên người Tô Diệu Ngôn rồi lùi sang bên cạnh hai bước để kéo dãn khoảng cách, lông mày khẽ nhíu lại.
“Anh… Không phải, ngài…”
Tô Diệu Ngôn thầm nhéo một cái thật mạnh vào cổ tay mình, rất đau.
Trong đầu cô rối bời như một cuộn chỉ, thậm chí còn mất khả năng suy nghĩ. Nhưng khi liếc nhìn chiếc áo vest tinh xảo và sang trọng trên người mình, sau đó lại nhìn bộ đồng phục dính đầy coca nhớp nháp, cô vội gỡ chiếc áo xuống trả lại cho anh.
Phó Doanh Xuyên lui về phía sau nửa bước nữa, trầm giọng nói: “Không cần.”
“…”
Chắn chắn anh ghét bỏ chiếc áo bị bẩn kia.
Tô Diệu Ngôn xấu hổ, hốc mắt cùng với hai má đều ửng hồng, làn da trắng nõn như được phết thêm một lớp mật ong, móng tay siết chặt con gấu bông đến trắng bệch.
“Em xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói: “Em sẽ giặt lại cái áo rồi trả lại cho ngài.”
Phó Doanh Xuyên lại nói “Không cần”, ánh mắt lạnh lùng, trong lúc lơ đãng liền quét qua con gấu bông bẩn thỉu kia.
Làn gió thu thổi qua, trong sân phơi đầy chăn ga gối đệm của các nhà. Những tấm vải đủ màu sắc tung bay trong gió, rất giống sân sau của những tiệm nhuộm vải thời xưa ở phương Nam.
Người duy nhất đóng vai chính, là người đàn ông đẹp trai đứng giữa sân đầy chăn này.
Nhờ có chiếc áo vest này mà cơ thể vốn đang lạnh lẽo của Tô Diệu Ngôn có thể chống lại được gió lạnh. Cô có thể nhìn ra Phó Doanh Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-uoc-nguyen/266424/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.