Khi mặt trời ló dạng tỏa ra những ánh nắng ban mai, Tĩnh Nguyệt xoay lưng ôm lấy người đang nằm bên cạnh.
Cứ ngỡ đó là con trai nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không đúng... Tại sao hôm nay có cảm giác tiểu bảo lại lớn nhanh như vậy? Đôi mắt hoa đào vẫn đang nhắm lại, giọng nói có chút ngỡ ngàng vang lên:
- Tiểu Uy, con lớn hơn một chút rồi.
- Là anh.
Sử Kiến Vương nãy giờ ôm cô ngủ, lúc này mới mở lời. Âm giọng trầm khàn của anh cất lên liền làm cho gương mặt xinh đẹp bừng tỉnh.
Cô mở to mắt nhìn người đang nằm cạnh mình rồi lại ngơ ngác. Chu Tĩnh Nguyệt dành hơn một phút để cố sắp xếp lại tất cả thông tin trong đầu.
Chuyện hôm qua cứ như một thước phim tua nhanh để cô nhớ. Chỉ là sau đó những chuyện tiếp theo xảy ra như thế nào cô cũng không còn biết nữa...
- Sao... tôi và anh lại ở chung một phòng? Hơn nữa, con trai tôi đâu?
Cô không quan tâm tới sự hiện diện của đối phương mà vội vàng bước xuống giường muốn đi tìm bảo bảo.
- Em yên tâm, tiểu tử đó đang nằm ở phòng bên cạnh.
Mắt thấy cô sắp rời khỏi phòng, Kiến Vương mới trả lời. Nhờ câu nói này mà tâm trạng của cô mới buông lỏng một chút, mọi động tác vừa rồi cũng dừng
lại.
Đến khi hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc, Chu Tĩnh Nguyệt lúc này mới tức giận xoay người lên giọng chất vấn anh:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3732532/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.