- Anh uống thuốc xong có thể khoẻ lại rồi, tôi cũng nên trở về đây.
Lúc cô muốn về thì âm thanh từ điện thoại lại reo lên. Tĩnh Nguyệt nhấn nút bắt máy, vì đang bật loa ngoài nên mọi lời nói ở đầu dây bên kia Kiến Vương đều nghe rõ.
Nguyệt Nguyệt... Tớ có việc bận nên có thể tối nay không về, nhưng lại quên phải để chìa khoá lại cho cậu... Tớ xin lỗi!
Đường Hoa Xán rất biết cách trêu chọc cô, không gọi đến lúc nào lại gọi ngay lúc này. Chu Tĩnh Nguyệt trong lòng có chút khóc than, không lẽ cô phải ở lại nhà của người này...?
- Không sao. Tối nay tớ cùng Tiểu Uy thuê khách sạn gần đây ngủ tạm một đêm, cậu không cần lo.
Cô nàng vì cảm thấy áy náy nên đã lên tiếng xin lỗi cô rất nhiều. Tĩnh Nguyệt không muốn làm cho cô bạn thân của mình khó xử nên cô cũng không quá để tâm.
Điện thoại vừa tắt đã nhận lại được nét mặt mang ý cười có chút gian xảo của Sử Kiến Vương. Anh giả vờ không biết gì, âm giọng ấm áp cố thuyết phục cô ở lại.
- Tối đến, em và nhóc con kia ngủ ở khách sạn có chút không an toàn.
- ... Cháu vẫn có thể bảo vệ mama.
Chuyện của hai người, dù gì Tiểu Uy cũng còn nhỏ nên không xen vào. Riêng chuyện này, cậu nhóc mới lên tiếng như đang muốn trả lời với anh.
Kiến Vương thấy không thể làm cho tiểu tử này thay đổi ý định vừa rồi. Không biết anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3730579/chuong-47.html