Kiến Vương! Anh lại vẽ cô ấy nữa sao!?
Tĩnh Nguyệt cầm trên tay bức tranh của một người con gái đem đến trước mặt Kiến Vương. Cô giơ cao sau đó buông tay, khung tranh cũng vì tác động của cô mà vỡ thành từng mảnh.
Kiến Vương thấy cô lúc nào cũng làm phiền mình, gương mặt khó chịu nói lớn:
- Tĩnh Nguyệt! Cô làm loạn đủ chưa!? Tôi vẽ ai cũng là chuyện của tôi. Cô không có tư cách nhắc đến cô ấy!
Cô thấy anh đã nhiều năm rồi nhưng trong lòng vẫn không quên đi bóng hình cũ. Tĩnh Nguyệt không chịu được nữa liền đi đến phía những bức tranh treo tường lấy tay xé hết.
Anh thấy cô làm loạn như vậy, tâm trạng lúc này đã tức giận. Đi đến bóp chặt tay Tĩnh Nguyệt để ngăn lại việc cô làm. Do anh dùng lực mạnh nên siết chặt làm tay cô hiện lên vết hằn. Cũng vì đau mà đôi mày nhíu nhẹ.
- Cô phải quậy phá bao nhiêu lần nữa thì mới chịu ngoan ngoãn đây? Trước giờ tôi đã nói với cô rằng tôi không yêu cô! Là do cô ảo tưởng, ngu si mà yêu một người như tôi thì bản thân phải tự mình chuốc lấy!
Dứt lời Sử Kiến Vương xoay lưng bước ra khỏi phòng bỏ lại Chu Tĩnh Nguyệt. Cô nhìn về phía những bức tranh đã bị bản thân xé nát mà không ngừng khóc...
...----------------...
Từ rất lâu về trước Tĩnh Nguyệt đã yêu thầm Kiến Vương. Nhưng lúc đó cô rất nhút nhát, không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm với anh. Đến khi biết anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-trang-hoa-nguyet/3719279/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.