Đi đến hôn nhân, đâu phải lúc nào cũng là một tình yêu hạnh phúc? Đi đến hôn nhân, không phải vẫn còn trái tim sao? Cho dù có cố gắng làm trọn vẹn như thế nào, mảnh ghép còn thiếu vẫn không thể hoàn thiện. Đến khi hai người, mỗi người một nơi, họ mới chợt nhận ra, trái tim mình thiếu vắng những gì.
Khi xưa, là cô cố gắng dùng tình cảm chân thành của mình để vun đắp vào tâm hồn anh. Là anh nhẫn tâm bỏ quên đi sự tồn tại của cô. Là anh khiến con tim cô như chết lặng. Cố gắng nắm lấy tay anh, cố gắng dùng thời gian để chứng minh cho anh thấy tình yêu của cô. Nhưng kết cục là như thế nào? Cô tiến một bước, anh chạy hai bước. Xa cách như vậy, cô làm sao có thể đuổi tới? Trong tim cô chẳng còn gì, chỉ còn lại là khoảng trống vô hồn.
Ly hôn, cứ ngỡ cả đời này sẽ không còn quan hệ. Cô buông tay anh, để mong anh có được cuộc sống mới tốt đẹp hơn, nhưng anh lại bất chấp không chịu buông tha cho cô. Anh muốn bước chân vào cuộc đời của cô, cùng cô làm lại một tình yêu mới. Khó khăn lắm cô mới có thể buông tay anh, anh lại níu kéo. Chuyện tình này, đến khi nào mới có thể đặt lên dấu chấm kết thúc?