Chương trước
Chương sau
Edit: nynuvola
Giang Vũ nhanh chóng lướt qua lý lịch giản lược của người phụ trách.
Tống Thích là một Omega mảnh khảnh cao gầy, trong hồ sơ có một bức ảnh cá nhân của y mặc áo len trắng và áo khoác màu be, một tay đút túi quần, ngẩng mặt lên mỉm cười nhẹ trước ống kính.
Thắt lưng y thẳng tắp, nhìn qua giống như một học giả cứng cỏi.
Chỉ dùng khí chất này để giới thiệu dự án, trực giác của Giang Vũ cũng tin rằng y chính là một người lãnh đạo được tín nhiệm, hơn nữa "Dệt mộng" là dự án rất tiềm năng. Những lo lắng của Ninh Khê về việc tin tức tố bài xích lẫn nhau có hy vọng được chữa khỏi.
Cậu gửi tin nhắn bảo Ninh Khê yên tâm đến Tuyên Thành thử xem sao, nếu có bất cứ vấn đề gì thì hỏi cậu.
May mắn thay, giữa cậu và Đường Nhạc không tồn tại tình huống bài xích tin tức tố như vậy.
Nếu không, cậu thậm chí chẳng dám nghĩ về những chuyện sẽ xảy đến với mình.
- --------
Cùng lúc đó, Đường Nhạc mới từ Sam Thành chạy về đại học Mai Xuyên, hiệu trưởng La đã thúc giục anh gửi chỉnh sửa báo cáo và tư liệu mấy ngày nay qua, thời điểm anh mở máy tính lên để sắp xếp lại tài liệu thì nhận được email từ nước ngoài.
【Gửi Đường tiên sinh,
Chúng tôi có một tin tốt muốn thông báo cho ngài, dự án "Dệt mộng" do viện nghiên cứu của chúng tôi chủ trì đã chính thức bước vào giai đoạn lâm sàng.
Dự án "Dệt mộng" là phương án điều trị đặc biệt cho hiện tượng "Bài xích tin tức tố" giữa Alpha và Omega, phương án điều trị hiện tại đã được xét duyệt và thông qua.
Chúc mừng ngài đã trở thành tình nguyện viên cho nghiên cứu điều trị lâm sàng bài xích tin tức tố lần này, nếu ngài có thể để lại cách thức liên hệ, chúng tôi sẽ thông báo để ngài sắp xếp đến Tuyên Thành tham gia trị liệu.】
Địa chỉ gửi là từ viện nghiên cứu tin tức tố Tuyên Thành.
Đường Nhạc cảm thấy có chút nghi hoặc, anh báo danh tham gia làm tình nguyện viên này khi nào?
Dệt mộng? Nghiên cứu bài xích tin tức tố? Tuyên Thành?
Dường như có thông tin nào đó chợt lóe lên trong đầu, nhưng lúc này anh đang bị hiệu trưởng La thúc giục, tâm tư vướng bận, nên cũng không rảnh đi tìm hiểu kỹ càng.
Có lẽ mấy năm trước yêu đương với Tống Thích, lúc đó đang tuyệt vọng nên cái gì có thể thử liền thử, bao gồm cả thông tin của bệnh viện hay viện nghiên cứu liên quan.
Đáng tiếc hiện tại không còn cần nữa, Tống Thích đã sớm rời khỏi anh, mà anh cũng đã có Giang Vũ.
Đây chắc chỉ là tin nhắn spam của tổ chức, Đường Nhạc quyết định bỏ qua chuyện này, tiếp tục hoàn thành xong công việc, cuối cùng tổng hợp hết tất cả tư liệu và gửi đi trước khi trời tối rồi lái xe trở về nhà.
Toàn bộ ngôi biệt thự đều được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, những đám mây đỏ cam trên bầu trời đan xen nhau tạo thành một khung cảnh rực rỡ dưới ánh nắng chiều, như báo hiệu thời tiết ngày mai hẳn rất đẹp.
Mà Omega của anh đang nằm ngủ quên trên chiếc xích đu ngoài sân, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.
Tựa như một con mèo nhỏ.
Trong lòng Đường Nhạc vô cùng mềm mại.
Đây là nhà của bọn họ.
Đường Nhạc đi tới xích đu, ngồi xổm xuống, xoa xoa hai tay cho nóng rồi mới nhẹ nhàng đặt lên gương mặt đang ngủ đến ửng đỏ của Omega.
"Tiểu Vũ, tôi về rồi đây." Đường Nhạc cúi người khẽ hôn lên trán Giang Vũ, lại không nhịn được bắt đầu hôn lên chóp mũi lành lạnh của cậu, rồi tiếp tục ấn xuống đôi môi hồng nhuận mà âu yếm.
Giang Vũ nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận hương vị quen thuộc của Alpha, còn tưởng mình đang nằm mơ, lẩm bẩm vỗ lên gương mặt anh: "Đừng làm phiền em, Đường Nhạc."
Nói một đường mà môi răng môi nẻo, Đường Nhạc vươn đầu lưỡi, tùy ý khuấy đảo trong khoang miệng đối phương, nhấm nháp vị ngọt thuộc về Omega.
Hương thanh mai và nho trắng vô thức hòa quyện với nhau, Giang Vũ lúc này mới phát giác ra không phải là giấc mơ, cậu mở to đôi mắt, mê man vài giây.
Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu lên hai người, lưu chuyển lộng lẫy trong đôi mắt của Omega, mái tóc xoăn cũng được nhuộm sáng rực rỡ.
"Anh về rồi?!"
"Ừm."
Đường Nhạc đứng dậy, hai người cùng nhau ngồi trên xích đu, Đường Nhạc ôm Giang Vũ vào lòng, lại muốn hôn thêm, Giang Vũ mềm giọng nói nhỏ: "Được rồi, đừng hôn nữa."
"Sao lại không?"
Giang Vũ xấu hổ không dám nói cậu sẽ nổi lên phản ứng, đành phải lảng sang chuyện khác.
"Đúng rồi, ba mẹ hỏi xem sắp tới chúng ta có thời gian ăn một bữa cơm không."
"Ba mẹ của anh?"
"Ừm."
"Tất nhiên là được, mấy việc nhỏ đó em cứ tùy ý quyết định."
"Vậy ngày mai nhé."
"Được," Đường Nhạc đáp ứng nhanh gọn, "Tiểu Vũ, từ đây đến buổi hẹn ngày mai còn hơn 20 tiếng lận."
"Thì?"
"Ngày mai tôi nghỉ phép, không cần đi làm."
"Cho nên...? Này?! Anh bế em đi đâu đấy?"
"Đừng nhúc nhích, ngoan nào, đợi lát nữa đến giường rồi hẵng quậy."
"Lưu...... Lưu manh!"
Theo tiếng bước chân lên lầu, đèn trên căn phòng nào đó ở lầu hai khẽ bật sáng, rồi tối sầm trong giây lát.
Trăng treo đầu cành liễu, người hẹn sau đêm xuân. (*)
- -----------DFY--------------
(*) Trăng treo đầu cành liễu, người hẹn sau đêm xuân (月上柳梢头, 人约春宵后): Câu thơ này được tác giả viết lại từ bài thơ Sinh tra tử - Đêm nguyên tiêu, trong đó có câu 月上柳梢,人約黃昏後. Tạm dịch: trăng nhô lên đầu cành liễu, người hẹn sau lúc hoàng hôn.
Tác giả cố ý đổi hoàng hôn thành đêm xuân, mà mấy cô biết câu "Đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng" nghĩa là gì rồi đúng không:)))
Truyện ịch ịch mà bấp trúng giáo sư văn học cổ thì ít nhiều sẽ có thơ thẩn ẩn dụ trong này, khả năng tui có hạn nhưng sẽ cố gắng edit tình nhất có thế *(^O^)*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.