Edit: nynuvola
Đang hôn, bụng Đường Nhạc không phối hợp kêu lên.
Giang Vũ đẩy anh ra: "Anh chưa ăn tối?"
Đường Nhạc thở dài đáp: "Tôi quên ăn."
"Sao anh không nói sớm cho em biết? Bây giờ đã qua giờ cơm tối rồi, em cũng không......" Giang Vũ mò vào trong túi áo, phát hiện bánh đậu và chocolate còn chưa trả lại cho chủ nhân, lập tức lôi toàn bộ ra.
"Em còn để dành đồ ăn trong túi?"
"Là......của Hàn Bình, em định trả lại cho anh ta nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội......"
"Ồ, anh ta chú đáo quá nhỉ?" Giọng của Đường Nhạc trở nên chua lè, "Dù sao thì hai người cũng 'sớm chiều ở chung' nhiều ngày như vậy."
"Những lời lúc nãy anh đều nghe thấy?"
Đường Nhạc không đáp.
"Hiện giờ cũng không có đồ ăn nào khác, không thì cái này......anh ăn nha?" Giang Vũ thử hỏi.
"Đồ người ta cho em, em bỏ được hả?"
"Nếu không phải vì anh đói bụng, em chắc chắn mang đi trả cho anh ta." Giang Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vả lại cũng đâu phải người trong lòng em cho."
Đường Nhạc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Giang Vũ, lập tức chống cây leo núi kéo theo cậu đứng dậy, kẹp cứng người vào giữa vách đá và cơ thể anh, hỏi: "Vậy người trong lòng em là ai?"
Giang Vũ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Đường Nhạc một cái, giơ đồ vật trong tay lên: "Rốt cuộc anh có ăn không hả?"
Đường Nhạc nhận lấy bỏ vào túi áo, tiếp tục bắt nạt cậu: "Tiểu Vũ có người trong lòng sao không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ là vì tôi không sớm chiều ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ngau-hung-thanh-mai/1193873/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.