Mạnh Nguyễn tìm thấy anh ở nơi trước đây anh đã từng sống.
Anh đứng trên con đường nhỏ giữa hai tiểu khu, bóng lưng trơ trọi.
Thẩm Đoạt nhìn vào cửa sổ ngôi nhà mà anh và Thẩm Bân đã từng ở, những khoảnh khắc đã trôi qua vẫn còn tồn tại trong tâm trí anh.
Ngôi nhà một phòng ngủ.
Thẩm Bân ngủ ở trong phòng ngủ nhỏ, Thẩm Đoạt ngủ ở ngoài phòng khách nhỏ trước cửa phòng ngủ.
Trong phòng khách có một cái bàn gỗ nhỏ, một cái giường gấp, hai cái ghế đẩu, cùng với những cuốn sách được xếp đầy ở góc tường và bệ cửa sổ.
Vào mùa hè, Thẩm Đoạt ngồi bên cửa sổ làm bài tập, hy vọng cơn gió đêm có thể xua đi chút nóng bức, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra. Trước khi ngủ anh còn phải dùng khăn lau ba lần mới có thể thấy mát mẻ hơn một chút.
Nhưng vào mùa đông, anh phải dùng sách để chắn kín cửa sổ…
“Sao đột nhiên anh lại tới đây vậy?”
Thẩm Đoạt lấy lại tinh thần, đôi tay lạnh buốt vô thức tìm kiếm sự ấm áp và mềm mại kia.
Khoảnh khắc nắm lấy tay cô chính là sự an tâm.
“Không có gì.” Anh nói: “Đi ngang qua nên nhìn một chút thôi.”
Trực giác của Mạnh Nguyễn nói rằng không phải như vậy.
Nghĩ nghĩ một hồi, cô nắm tay anh xoay người lại, chỉ về nơi mà cô đã từng ở.
“… Mẹ em rất thích trồng hoa và cây cảnh, mà khoảng sân nhỏ kia có rất nhiều loại cây xinh đẹp.” Mạnh Nguyễn dẫn anh rời khỏi khu vực vừa rồi: “Em thường luyện đàn ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548331/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.