Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Nguyễn biết thế nào là thiếu oxi.
Đầu óc cô như lơ lửng trong những khối bông khổng lồ, che lấp toàn bộ giác quan và suy nghĩ của cô, chỉ có sức nóng của đôi môi và trái tim càng lúc càng gay gắt.
Ngoài ra, cổ cũng hơi đau.
Người con trai này quá cao.
“Nghỉ, nghỉ một chút, tôi…”
Một tay Thẩm Đoạt ôm lấy eo cô, anh ôm cô đặt trên mặt bếp, để cô đối diện với mình.
Nụ hôn nồng nhiệt lại tiếp tục áp xuống.
Mạnh Nguyễn không thể chống đỡ được, chỉ có thể túm chặt lấy ngực áo sơ mi của anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm…
Nước ấm trong bình đã sôi trào, nhưng chẳng ai thèm đoái hoài đến.
Thẩm Đoạt hưởng thụ sự mềm mại và ngọt ngào của cô, hôn như thế nào cũng không thấy đủ, như thế nào cũng không thể dừng lại được.
Anh phải ôm chặt cô vào lòng.
Ngay khi anh vừa đưa tay lên, vết thương vừa được băng bó liền thấy đau nhói.
“Bị toạc ra rồi sao?” Mạnh Nguyễn cúi đầu nhìn: “Hôn thì cứ hôn thôi, động tay động chân làm gì? Sẽ không chảy máu nữa đúng không?”
Nói xong, khuôn mặt đỏ ứng của cô hơi ngẩng lên, muốn nhìn phản ứng lúc này của anh.
Kết quả, hoảng sợ.
“Này! Này! Mặt cậu bị làm sao vậy?” Mạnh Nguyễn không dám đụng vào: “Sao lại nổi nhiều mẩn đỏ thế này?”
Hơi thở gấp gáp của Thẩm Đoạt từ từ bình tĩnh trở lại.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi hồng phấn mềm mịn của cô, khàn giọng nói: “Vị xoài.”
***
Vừa mới xuất viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548315/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.