“Ức!”
Mạnh Nguyễn che miệng lại.
Lòng bàn tay hơi lạnh chạm vào khuôn mặt nóng rực của cô, khiến cô như đang bị sốt cao được đắp khăn lạnh, cơ thể không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Thẩm Đoạt đứng thẳng dậy.
Lui về phía sau mấy bước, ánh mắt anh nhìn theo hướng đôi nam nữ kia đi xa, khẽ thở ra một hơi.
“Xin lỗi.”
Thẩm Đoạt lại lui về sau một bước nữa, tay nắm chặt quai túi mua hàng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Mạnh Nguyễn không muốn phóng đại quá mức biểu cảm trên khuôn mặt mình, nếu không thì không thể coi là không có chuyện gì xảy ra được.
Nhưng cô có một tất xấu chính là sẽ bị nấc cụt khi căng thẳng quá mức, cô vừa định mở miệng nói “Không sao đâu” với Thẩm Đoạt, kết quả ——
“Ức!”
“…”
Mạnh Nguyễn đỏ mặt vì xấu hổ, lúc này cô chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Quá xấu hổ.
“Tôi đi mua nước.” Thẩm Đoạt nói: “Chờ tôi một lát.”
Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Cậu đừng đi! Nhỡ đâu lại gặp… Ức!”
Thẩm Đoạt dừng lại, thấy hai mắt cô đỏ hoe, nghĩ nghĩ gì đó, anh bỗng nhiên nói: “Có phải vừa rồi cậu lấy trộm đồ của tôi đúng không?”
Mạnh Nguyễn sửng sốt.
Cô lấy trộm gì của anh chứ?
Nhìn lén… Cũng tính sao?
Mạnh Nguyễn vừa xấu hổ lại vừa thấy ngạc nhiên, tâm tư hoàn toàn đặt vào những việc mình vừa mới làm, tự nhiên không còn bị nấc cụt nữa.
Chờ đến lúc cô hiểu ra, cô dụi mắt rồi lại cười: “Cậu học từ ai vậy?”
“Bà Lý hay dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548301/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.