Từ ngày chuyển phát nhanh Mộng Đạt khai trương đến giờ, chưa bao giờ thấy cảnh tượng như hôm nay.
Mọi người đều không làm việc, đều dán tai lên tường và cửa ra vào bên ngoài văn phòng của sếp, nín thở.
Trong văn phòng.
Thẩm Đoạt rót một cốc nước ấm vào một chiếc cốc giấy mới, đặt lên bàn.
Mạnh Đoạt bực dọc đến nỗi uống cạn cốc nước.
Một cốc đã xuống bụng, cô còn muốn uống nữa, nhưng lại xấu hổ để xin.
Mạnh Nguyễn giải thích ngắn gọn về việc riêng của mình, nhưng vẫn không đề cập đến việc cô đã gặp phải kẻ trộm, chỉ nói chung chung là mình đã làm mất chứng minh thư.
Thẩm Đoạt nghe xong, cũng không nói gì.
Anh đứng dậy, rót thêm một cốc nước nữa rồi đặt trên bàn, nói: “Bưu kiện này chúng tôi không nhận được.”
“Nhưng đồn cảnh sát nói có thể mà.” Mạnh Nguyễn lấy bưu kiện trong túi ra, nó đã bị cô vo tròn lại thành quả bóng.
Ngọn lửa vừa được dập tắt lại sắp bùng phát trở lại.
Xem ra, cô không thích hợp để suy nghĩ chuyện đời rồi, cho dù tưởng là đã thoát được, nhưng vẫn sẽ có chuyện kéo cô lại.
“Bỏ đi.” Mạnh Nguyễn đứng lên: “Cảm ơn…”
“Cậu có thể trực tiếp đến thành phố S để nộp đơn.” Thẩm Đoạt nói.
“…”
“Phòng này cách âm tốt thật! Này, mẹ nó chứ, đừng đẩy tôi!”
“Lần đầu tiên tôi thấy anh Đoạt có con gái ở bên cạnh. Sống lâu như vậy rồi mới có thể thấy được!”
“Khoảng thời gian trước không phải dì Xuân còn tới tìm anh Đoạt để đưa đồ xong không chịu rời đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-hat-ru/548289/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.