Ngũ Việt càng lúc càng nóng nảy, muốn đem viên đạn này ném cho Ninh Tĩnh, nhưng Ninh Tĩnh lại ôm lấy hai cánh tay, bộ dạng như đang chờ xem kịch vui. Mà Dư Nhược Nhược này còn cố tình dính sát vào người anh, đúng là người say thì không thể nhận ra ai với ai mà, cứ bắt đại lấy một người nào đó, sống chết đều không buông lỏng cánh tay. . .. 
Ngũ Việt nhất thời khóc không ra nước mắt, quả nhiên vẫn nên về hành tinh của mình thôi, nếu không sẽ bị bắn nổ đến hồn phi phách tán. 
Tay trái Nhan Bồi Nguyệt theo hướng Ngũ Việt tiến tới bắt lấy cánh tay đang bám người y như bạch tuộc của Dư Nhược Nhược, tay phải lại lao tới đánh một quyền về phía Ngũ Việt, trong mắt đều là dao găm, Ngũ Việt cũng nhìn thấy được, cảm giác như mình đang bị lăng trì xử tử. 
Ngũ Việt che nửa gương mặt gào khóc: “Nhan Bồi Nguyệt cậu có phải là người không vậy? Tình nghĩa chúng ta bao nhiêu, thế mà hôm nay cậu lại vì một người phụ nữ hủy hoại khuôn mặt của mình. Cậu còn là cậu sao? Chẳng phải nói là anh em như tay chân còn phụ nữ thì như quần áo sao?” 
Ngũ Việt lên án tố cáo, chuẩn bị tiếp tục, quyền cước tiếp đón. 
Vẻ mặt Ninh Tĩnh hả hê vui sướng khi người khác gặp họa, khom lưng xuống nói: “Biết câu chuyện đơn giản lại biến thành phức tạp không? Gọi vợ của người khác là quần áo, nhưng phụ nữ của mình lại là tâm can. .” 
Sau đó lại đứng lên tiếp tục bỏ đá xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-giao-huong-quan-hon/1218063/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.