Một ngày vui vẻ ngắn ngủi lại cứ trôi qua như vậy, giống như mũi tên rời cung, chỉ cần giương mắt vèo một tiếng đã bay qua. Chân Dư Nhược Nhược đã không còn gì đáng ngại, trước khi đi làm Nhan Bồi Nguyệt quăng lại một câu: “bộ dạng trèo cao bò thấp nửa tháng gần đây của em đã một đi không trở lại rồi nhỉ?”
Tâm tình cô đang rất tốt, không thèm chấp loại người như anh ta.
Phàn Tiểu Trà an ủi vài câu rồi sau đó liền dặn: “Chân đã không còn đáng lo ngại nữa thì hãy cùng Thích Tấn đi Hongkong tham gia lễ trao giải Kim Tượng hằng năm”.
Miệng cô giương ra thành hình chữ O: “Em đi? Không phải lúc trước đều là chị Hàn đi sao? Em làm gì đã đủ tư cách chứ?”
“Tôi cho cô cơ hội đi học tập, chẳng lẽ cô muốn cự tuyệt?”
“Không phải, không phải, em cảm thấy rất vinh dự, nhất định sẽ hoàn thành sứ mạng, mang những thông tin đặc biệt có giá trị trở về” Tay cô nắm chặt thành quyền, hứa hẹn nói.
Tối nói lại chuyện này với Nhan Bồi Nguyệt lại bị anh ta bày ra cái mặt thối: “Đi HongKong làm gì? Chỗ đấy ngư long hỗn tạp, không ổn định”.
“Em đi công tác, cũng có phải đi đánh bạc đâu, ngư long hỗn tạp thì liên quan gì chứ? Với lại đây là lần đầu tiên em tham gia lễ trao giải trong giới giải trí, anh là chồng, đáng lẽ phải khích lệ em một chút chứ?”
Nhan Bồi Nguyệt nhíu mày một cái. Không lên tiếng.
Cô đi lướt qua đống bài tú lơ-khơ, hưng phấn trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-giao-huong-quan-hon/1218060/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.