“Tôi quên mình chỉ có thể chạy trốn ưu thương kia tại chỗ, tôi cũng quên mất mình vĩnh viễn bị khoá nhốt.”
Một lần nữa mở mắt ra, Alpha phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng sáng ngời. Anh mờ mịt nhìn xem bốn phía, một mảnh mơ hồ. Trong nội tâm lúc này, chỉ có một nghi hoặc.
“Tôi… chết…”
Như là đang hỏi người khác, lại giống như đang hỏi chính mình.
“Xin lỗi… Vẫn chưa…”
Âm thanh quen thuộc này như một lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt đánh bại tất cả những hi vọng của anh. Anh rốt cục thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Nơi này không không phải Áo, không phải Vienna!
Nơi này là Đức, là Berlin, là lồng giam chiếm giữ lấy anh bao nhiêu đêm ngày.
Mà đứng ở trước mắt anh, là người đàn ông anh từng yêu, cũng là người mà anh hận nhất.
“Alpha, nói cho tôi biết, vì cái gì… muốn trốn đi…”
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường, ngón tay thon dài nhợt nhạt nâng cằm anh lên, trong mắt tràn đầy đau thương cùng phẫn nộ.
“Gein… Tôi.. muốn.. trở lại… Áo…”
Anh dùng âm thanh khàn khàn âm nói cho hắn biết, linh hồn của anh không ở lại nơi đây.
“Bốp!”
Lửa giận khắc chế đã lâu rốt cục bởi vì một câu này mà bộc phát. Máu tươi từ khoé miệng Alpha chậm rãi chảy ra, một đường uốn lượn đến cổ.
Trên gương mặt nóng hổi bỗng chốc in dấu một bàn tay thật sâu.
“Alpha, tôi nói rồi… anh vĩnh viễn… đều thuộc về tôi… Anh… không thể… chạy thoát…”
“Chính là… Gein… Tôi… cần… có… được… tự do…”
“Tôi có thể cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-duong-cam-duoi-troi-phat-xit/203328/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.