"Cốc cốc! Cho hỏi, có Quanxin ở đây không nhỉ?"
Nghe thấy tên mình, một phụ nữ trạc tuổi năm mươi nhìn về phía cửa bếp nhà ăn. Sau khi nhận ra đối phương, cô tươi cười chào, "Ái chà, chào Alap!"
Alap cũng cười đáp lại, "Chào chị Xin." Cô nhìn dáng người đang chuẩn bị đồ cho khách của Quanxin, giọng vô thưởng vô phạt hỏi, "Chị đang bận à?"
Quanxin nghe vậy hiểu ý, dừng tay chốc lát rồi cười hiền nói, "Vào trong đi. Năm phút nữa chị xong."
"Ok. Đã rõ!" Alap vui vẻ nói rồi tiến thẳng vào phòng nghỉ của nhân viên.
Đó là một căn phòng đơn giản, đồ trang trí chỉ có bốn bức tranh được treo ngẫu hứng quanh phòng.
Alap quan sát căn phòng một hồi, nhìn vị trí sắp xếp các bức tranh rồi trong đầu vẽ ra trục tọa độ Oxyz, giải bài toán rồi đoán được mã pin, mở được cửa vào mật thất của quán.
Mật thất là một căn phòng đơn giản và nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi. Ở đây có bàn làm việc, có giường, có nhà vệ sinh và những đồ ăn đóng hộp.
Nhìn sơ qua, một người có thể sống ở dưới này khoảng một tuần mà không cần lên trên.
Nhưng trái ngược với sự chu đáo đó, căn phòng còn thể hiện thêm một nét hoàn toàn khác biệt. Phòng sử dụng ánh sáng tím cường độ nhẹ, cùng với việc đây là không gian kín và hẹp, mọi thứ trong căn phòng này hiện lên rất mờ ảo, thiếu chân thực. Thậm chí ở những góc ít được chiếu sáng nhất, ta còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-dao-dau/2954874/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.