Con bọ nhỏ tiếp tục bon bon trên đường. Cả quãng đường đi là một đường thẳng và bọ chỉ thấy có mình nó, cô đơn, lẻ loi trên cả chặng đường. Không có một chiếc xe nào vụt qua, dẫu là từ trước hay sau. Và như tỏ ý chán nản, bọ than khóc. Tiếng nức nở của bọ gầm lên giữa vùng trời xanh ngắt rộng lớn, nghe thật thảm thiết. Và rồi, bọ kiệt sức, trút hơi thở cuối cùng, linh hồn của nó theo làn khói bay lên trời cao.
Bên trong bọ, có hai người xì ra khói nhiều không kém gì nó. Hơi nóng của họ như bốc lên đỉnh đầu, làm nổ cả cái xe đến nơi.
"Chết tiệt!" Alap kêu lên trong lúc nhìn vào buồng động cơ, buồng đốt đã bị nổ hoàn toàn. Con bọ nhỏ hoàn toàn không còn cơ hội hồi sinh.
Họ đã đi được tiếng rưỡi, tầm 200 ki – lô – mét rồi. 100 cây chạy bộ không phải là khó nhưng ở đây còn có thêm một đứa ăn hại không thể vận động mạnh..
Hay khéo cô bỏ gã lại luôn nhỉ? Alap nghĩ thầm. Cô liếc nhìn gã đang nằm nhắm mắt bên trong. Cô đoán là gã chưa ngủ đâu, bởi hơi thở của gã vẫn còn nặng nề lắm.
Thôi, cứ nói với gã trước đã rồi tính sau.
Rồi cô lại gần ghế ngồi của gã, mở cửa và nói, "Này, xe hỏng rồi. Không sửa được. Giờ chỉ còn cách chạy bộ thôi."
Aspa mở mắt, quay đầu nhìn cô. Gương mặt cô vẫn bình thản, không để lộ một tí cảm xúc nào.
"Không dùng Kio nữa à?" Gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-dao-dau/2954845/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.