Lúc Thẩm Yến tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người đau nhức, đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ có thể cảm giác dưới thân xóc nảy, giống như ở trên xe ngựa. Điều này khiến Thẩm Yến thanh tỉnh, nàng nhớ trước khi nàng ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cùng Tảo Nhi đi mua vải vóc cùng tú tuyến( chỉ thêu),thì bị người từ phía sau che miệng lại, sau đó không còn ý thức.
Thẩm Yến cẩn thận hô hấp, đánh giá bốn phía, trong xe chất một dụng cụ hằng ngày, nàng nằm trong đó.
Thẩm Yến giật giật ngón tay, cảm thấy tứ chi vô lực. Nếu nàng chỉ là tiểu cô nương mới mười hai tuổi, lúc này đã sợ tới mức không biết nên làm sao bây giờ.
Hiện giờ nàng đã trấn định, nỗ lực nghe thanh âm bên ngoài. Thật ra bên ngoài cũng không yên tĩnh, có tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn lộn, còn có tiếng người lui tới, có thể đoán đây là trên đường vào thành trấn, hoặc là nơi phồn hoa.
Ngay lúc Thẩm Yến nghĩ biện pháp thoát thân, trước mắt sáng ngời, mành xe ngựa bị mở ra, một nữ tử mặc hồng y dung mạo diễm lệ chui vào, thấy nàng đã tỉnh cũng không kinh hoảng, cười nói:
- A! Tỉnh rồi?
Thẩm Yến tỏ vẻ sợ hãi hỏi:
- Ngươi là ai?
Nữ tử không chút để ý nói:
- Ngươi gọi ta là Mi Cô đi!
- Vì sao các ngươi lại bắt ta?
Mi Cô nâng cằm của nàng lên, cười híp mắt nói:
- Trong kinh kịch người xấu nói nhiều mới bị mất mạng, ta không ngốc như thế.
Thẩm Yến cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-chiet-trong-long/1798831/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.