Lúc làm việc Đặng Cảnh Nam rất nghiêm túc, anh thuộc kiểu người tâm trạng càng không tốt làm việc càng nghiêm túc càng cẩn thận. Sự nghiêm túc mấy ngày nay của anh khiến mọi người bên cạnh anh không dám phạm một chút sai lầm nào, bởi anh nhất định có thể bới móc ra, dùng ánh mắt “sao cô/ cậu lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này” nhìn đối phương, khiến người ta không thể làm gì được trong im lặng. 
Kết quả của nghiêm túc chính là mau chóng làm xong hết mọi việc trong tay. 
Trợ lý Phương cầm di động đi vào phòng làm việc, “Cô Lưu gọi điện tới ạ”. 
“Nói tôi không có ở đây.” Ngay cả mở mắt anh cũng lười. 
Trợ lý Phương hơi khó xử, nhưng vẫn làm theo chỉ thị. “Cô Lưu bảo tôi truyền lời với tổng giám đốc, bất cứ lúc nào cô ấy cũng rảnh.” 
“Ra ngoài.” Vẫn dựa vào chiếc ghế xoay. 
Trợ lý Phương nghĩ hôm nay mình không phạm lỗi gì, tính khí của tổng giám đốc này càng ngày càng khó nắm bắt, chỉ đành tự cầu may cho mình. 
Anh xoay chiếc ghế hai vòng, dừng lại, bật máy tính, mở camera ở một chỗ nào đó ra, có thể nhìn rõ cảnh tượng ở nơi đó. 
Hình như cô mới xử lý xong một tài liệu, ánh mắt không có bất cứ tụ điểm nào, không biết phải thứ gì mới có thể thu hút tầm mắt của cô. Tay phải cô chống cằm, tay trái đặt tùy ý trên bàn, nét mặt trầm tĩnh, vẫn giống như dáng vẻ trong đầu anh. 
Cô giống như nước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-cuoi-cua-tinh-yeu/3492698/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.