Năm Tô Bách Lục thi vào cấp hai, cả nước xuất hiện dịch SARS chấn động thế giới, lòng người bàng hoàng, việc làm ăn của các quầy thịt nướng đều ảm đạm, những người xếp sinh mạng lên vị trí thứ nhất cuối cùng cũng từ bỏ thói “dân coi lương thực là trời”, thứ có thể không ăn thì không ăn, thậm chí phần lớn những người thiếu kiến thức mua về từng túi muối lớn để tích trữ. Trong tình hình cả nước đều sợ xanh mặt mỗi khi nhắc đến dịch SARS, ở chốn ngoại ô này cũng không chú trọng mọi thứ như thế. Con người là vậy, luôn nghĩ tai nạn đều là chuyện của người khác. Đơn cử như thành phố này, cuối cùng cũng không xác nhận được có người nào mắc chứng bệnh như thế, trong khi đó báo chí ngày ngày đều đưa tin. Các bác sĩ và y tá được coi là những người có lòng thương người nhất, xông vọt đến tuyến đầu, đồng thời còn có hẳn một ngày y tá, chỉ là đến mấy năm sau, có ai còn nhớ ngày y tá là ngày mấy tháng mấy nữa?
Người được yêu mến nhất, thường là người phải hi sinh nhiều nhất.
Vốn kì thi cuối cùng năm lớp sáu phải đến thi ở trường tiểu học tốt nhất, nghe nói rất nghiêm ngặt, bài đầu tiên là tính nhẩm, trong mười phút thầy cô đọc đề, học sinh phải viết ngay đáp án ra giấy, sau mười phút thì thu tờ giấy đó. Vì thế, Tô Bách Lục điên cuồng luyện tính nhẩm, cô là người hơi dễ hồi hộp, sợ đến lúc đó mình quên hết mọi thứ, đầu trống rỗng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-cuoi-cua-tinh-yeu/3492691/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.