Hôm đó, tôi lại đang còn đun thuốc, thuốc sôi sùng sục, trào ra khỏi nồi đã được đậy vung, tôi không biết, cứ ngồi ngây ra, không để ý đến, đỉnh đầu lập tức bị ăn một cái cốc hung hãn.
“Con chết tiệt, dám ra điều kiện với tao!” Chú út hầm hầm chửi tôi, “Bác sĩ mày đòi tao đã mời tới cho mày rồi, mày mà chơi tao, cho mày biết tay!”
Tôi xoay đầu, nhìn thấy bộ dạng ông ta ngậm điếu thuốc nói chuyện ngạo mạn, tôi thật muốn lấy điếu thuốc của ông ta xong nhét thẳng vào mồm của ổng. Ông ta cốc tôi quá mạnh, đầu tôi vì đau nhức mà hơi choáng váng, nhưng tôi vẫn gườm ông ta một cái, thật đấy. Tôi chỉ là luyến tiếc nội của tôi.
“Nói đi, tiền ở đâu?” Ông ta hỏi tôi.
“Khám bệnh xong cho nội thì cháu sẽ tự nhiên nói cho chú biết.”
“Mày!” Ông ta lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, chỉ tôi nói: “Mày có biết mày cách cái chết không xa bao nhiêu không?”
Tôi quật cường ngoảnh mặt đi, không nhìn ông ta.
Chết thì chết. Nếu như nội chết rồi, tôi còn có cách nào sống được nữa?
Tôi mới không sợ.
Tôi gần như bị bất ngờ khi ông ta không kiếm chuyện với tôi nữa, mà lại xoay người đi mất. Một lúc sau tôi khẽ rón rén đi tới phòng của nội, muốn nhìn xem ông ta có thật sự mời bác sĩ cho nội hay không, vừa bước vào trong phòng nội, trong phòng đã được bày biện xong rồi: đâu đâu cũng dán toàn giấy vàng vàng đỏ đỏ, trông rất quái dị. Bước vào xong, tôi không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/38829/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.