Áo sơ mi trắng bị rớt mất một chiếc cúc màu xanh nước biển đậm, tôi đính mà mất gần hết nguyên cả một buổi chiều. Bài hát duy nhất MP3 chơi đi chơi lại là một bài hát cũ của Vương Phi, nghe đến nỗi tai tôi gần như chai đá. Trên bệ cửa sổ đang phơi chiếc cặp lớn màu đen của tôi, đã bị tôi giặt hết 3 lần rồi, nhưng vẫn cảm thấy quai đeo có những vệt dơ rất ngứa mắt. Kỳ nghỉ đông này, tôi có một khám phá mới, khi ta làm một việc gì đó cực kỳ chậm rãi hoặc làm đi làm lại, sẽ nảy sinh một ảo giác là thời gian bị đông cứng, gió không thổi mây không trôi, chiếc đồng hồ trên tường cũng tựa như bị chậm lại, hết thảy ở trước mắt ta đều hiển hiện một cách chậm chạp, thậm chí ngay cả tâm trạng.
Rất tốt, đấy chính là điều tôi cần.
Vào lúc hoàng hôn, bên ngoài phòng vang lên một tiếng gõ cửa khe khẽ, tôi đứng lên mở cửa, trông thấy A Nam. Tay của ông bưng một ly trà sữa, nói với tôi: “Ba về muộn, bà mới đi đánh mạt chược về, cơm chiều nay sẽ phải đợi thêm một chốc nữa, con uống chút này trước đã.”
“Không đói ạ.” Tôi cười với ông, nhưng vẫn nhận lấy chiếc ly.
“Mai dậy sớm một chút,” Ông nói, “Chúng ta lên thành phố, mua những vật cần thiết cho học kỳ mới, sắp vào học rồi, cũng phải mua cho con vài bộ quần áo mới. Hơn nữa, ba còn có một món quà bí mật muốn tặng cho con.”
“Gì thế ạ?” Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184540/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.