Tôi rất muốn cứ như vậy mà “biến” khỏi cuộc đời của một người.
Tôi dùng rất nhiều thời gian để suy xét một việc liên quan đến vấn đề “thắng và thua,” nhưng mà, tôi không tìm được một câu trả lời chính xác. Tôi không không có hứng thú đi tổn thương lòng tự tôn của bất cứ ai, làm như thế cũng chỉ thuần tuý vì cái “tự vệ” đáng buồn cười. Nhưng khuôn mặt xám ngoét phẫn nộ ấy luôn không sao xua ra khỏi ký ức được, giống như một cơn ác mộng trói buộc bao năm, lâu rồi đâm quen, chỉ có thể tiếp nhận một cách bình tĩnh. Không biết có phải là đã bị hắn làm cho bị thương hay không, mà sau “sự kiện hòn non bộ,” lưng của tôi bị đau rất lâu, có khi đang trong lớp học, cảm thấy mình không sao ngồi thẳng được, chỉ có thể nằm bò trên bàn nghe giảng, nhưng tôi vẫn không chịu đi bệnh viện. Khi mùa xuân chân chính đến, tôi trở thành một nữ sinh trầm lặng ít nói hơn. Học hành trở thành sở thích duy nhất của tôi, đạt được hạng nhất càng trở nên thường xuyên như cơm bữa đối với tôi. Nhưng rất nhiều lúc, tôi thường thường suốt cả một ngày không nói một câu nào.
Giờ nghỉ giữa hai tiết học, thầy Sướng bước đến bên tôi, dùng sức vỗ lên sách của tôi một cái, nói đùa với tôi: “Mã Trác, đừng có quá cố mạng, đôi khi cũng nên để cho người hạng nhì một con đường sống.”
Tôi cười cười, tiếp tục học thuộc lòng bảng tuần hoàn của tôi.
“Tham gia hoạt động tập thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184534/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.