Chưa từng thấy ánh trăng nào đẹp vậy.
Trăng nằm treo lơ lửng giữa bầu trời, yên lặng, thanh tịnh, giống như một triết gia am hiểu tường tận hết thảy, nhưng lại vẫn chẳng buồn lên tiếng nói một câu. Chiếu xuyên qua khung cửa sổ của lớp học, ánh trăng như một lớp sương trắng rấy vào, nhưng không lạnh lẽo, mà toả ra một chút ấm áp, mềm mại phủ lên vạn sự vạn vật, trong đó có tôi. Lần đầu tiên cảm giác được, tôi của tuổi trưởng thành, trừ những thứ gọi là “trách nhiệm,” thì ra còn có sự “bất ngờ” đón đợi ở phía trước. Cuộc đời đầy ắp những bí ẩn và bất ngờ, có lẽ tôi thực sự nên học cách thả lỏng một chút.
Buổi liên hoan kết thúc, các bạn học cùng nhau tản đi, trong lớp chỉ còn lại tôi và thầy Sướng. Tôi thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài, chân thành nói lời cám ơn với thầy. Thầy vừa giúp tôi thu dọn một đống quà cáp, vừa bảo tôi: “Thật ra em nên cảm ơn ba em. Chủ ý này, là thầy và ba em bàn bạc với nhau cái lần thầy ghé nhà em đấy.”
Tôi ngạc nhiên, những chuyện liên quan đến bữa sinh nhật này, ông chưa từng nhắc đến một tiếng, tôi cứ lầm tưởng là ông đã bận rộn đến độ quên mất ngày sinh nhật của tôi.
Thầy Sướng đưa bó tây cúc đến trước mặt tôi nói: “Cha em cảm thấy tuy em rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thành tích cũng không tệ, nhưng không hoà đồng lắm, vì thế mà rất lo lắng. Bó tây cúc này cũng là do ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184525/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.