Khoảnh khắc về đến nhà mở cửa ra, tôi trông thấy đôi giày da màu nâu quen thuộc ấy nằm ngay trước cửa nhà mình.
Cuối cùng thì ông đã về.
Bôn ba bao ngày nhất định đã khiến cho ông vô cùng mệt mỏi, ông đang còn say ngủ, tiếng ngáy đều đều vang lên trong buổi hoàng hôn yên tĩnh. Âm thanh này rất thân quen, tựa như ngọn đèn con con hiền hoà trên tường của căn phòng nhỏ dưới huyện của tôi, từ lúc tôi tới, nó đã nằm ở đấy, trông thấy nó, là tựa như trông thấy sự an toàn và ấm cúng. Cửa phòng ngủ của ông để mở, tôi bước đến bên giường ông, ông không hề bị giật mình thức giấc. Trên mặt ông đầy râu lún phún, chắc là đã rất nhiều ngày chưa kịp săn sóc cho bản thân.
Đầu giường vẫn là tấm hình của Lâm Quả Quả, tôi biết trước khi về ông đã ghé qua mộ của bà. Tâm trạng của ông rất tốt, còn bảo với tôi, động đất không hề gây bất cứ ảnh hưởng gì đến mộ phần của bà, cỏ trên mộ rất tươi tốt, ông đã mang hình của tôi cho bà xem, và một bó hoa diên vĩ màu xanh lam bà hằng yêu thích. Tôi không hỏi ông có khóc không, nhưng tôi nghĩ nhất định có, bà luôn nằm ở nơi mềm mại và kín đáo nhất của đáy tim ông, may mắn biết bao, mà cũng bất hạnh biết bao.
Tôi quay về phòng khách, trông thấy bên cạnh ghế sô pha đặt một thùng giấy rất to đã bị mở ra, ở trên cùng xếp đầy đậu hũ khô vị cay, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184502/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.