Nghỉ hè, tôi thành một trạch nữ điển hình.
Sinh hoạt hàng ngày đều không có gì khác ngoài ba việc lớn: lên mạng, làm cơm, làm bài tập hè.
Trung tuần tháng Tám, tôi đã học làm được vài món ra trò, bao gồm cả món cá chua ngọt mà A Nam yêu thích. Sau khi ông nếm nó, tắc lưỡi khen ngợi, nói một cách vui vẻ: “Mã Trác nhà mình thực sự lớn rồi, ba đã được hưởng phúc. Chỉ sợ là bây giờ ăn đâm quen, đợi đến lúc con bắt đầu vào học, ba sẽ không thích ứng được.”
“Vậy thì con ngoại trú, mỗi ngày con về làm cơm cho ba ăn.”
“Vậy sao được!” Ông nói, “Tương lai của con phải làm nữ bác học, không thể ngày ngày loay hoay bên nồi niêu chén bát được!”
“Chưa chắc con có lý tưởng đó.” Tôi nói.
“Vậy nói nghe lý tưởng của con xem?” Ông nói một cách hứng thú, thật ra giữa hai chúng tôi, rất ít khi nói về những đề tài chính thức kiểu này.
“Làm đầu bếp đó!” Tôi nói bậy bạ.
“Học hư rồi ha!” Ông dùng đũa gõ đầu tôi, nói.
Lúc này ông đã bán mất cái siêu thị dưới huyện, bà tôi cũng đã hoàn thành quá trình giận, sinh bịnh, nằm bệnh viện, rồi xuất viện. Đối với công việc làm ăn của ông, tôi rất ít khi hỏi han, ông đã làm như thế, dĩ nhiên có lý do riêng, điều duy nhất tôi có thể làm, là cố gắng giảm bớt gánh nặng cho ông, làm một số việc sức mình cho phép, trên hết, cố gắng không khiến cho ông phải nhọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184497/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.