Hắn mặc bộ quần áo lần đầu chúng tôi gặp nhau, đội chiếc mũ VD (hàng nhái),vô cùng vô cùng vui vẻ dễ chịu nói với tôi: “Mã Tiểu Trác, anh cũng phải đi đây.”
Tôi bừng tỉnh giấc, duỗi người, cổ đang rất đau, vết thương trên lưng nặng nề tựa như đang dấu một chiếc rìu cùn.
Tôi bật khóc, thật sự là vì đau, chứ không phải vì lý do nào khác.
Sau ngày hôm đó, tôi không gặp hắn lần nào nữa. Vương Du Duyệt nói với tôi, hắn bị chị Tinh Tinh đưa đi nhà thương xong không có tin tức gì nữa, không ai biết hắn đã đi đâu. Điều duy nhất có thể xác nhận là, chắc hắn không sao. Bởi vì hắn đã gửi trả lại hết đồ cho Vu An Đoá, một hộp đồ rõ to, trên đó hắn còn đích thân ghi một dòng chữ: Xin lỗi, tạm biệt.
Còn đối với tôi, hắn không để lại gì cả.
Ngoại trừ một lá bùa hộ mệnh quỷ dị, một lời hứa thất bại, và những vết bầm trên người tôi rồi sẽ dần dần tan biến.
Ngay đến một lời tạm biệt, cũng không có.
Tháng 12 rì rì nhích như một chuyến xe lửa chậm chạp nhất. Có lẽ do thời tiết quá lạnh, đầu óc tôi tựa như một CPU bị làm việc quá tải, tìm không ra chỗ trống để suy nghĩ chuyện trăng gió vẩn vơ, trừ việc học thuộc lòng các bài cổ văn và Anh văn, tốc độ lúc nói chuyện cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Tiêu Triết lại tự động trở về giống như cái dạo truyền giấy cho tôi mỗi ngày. Trên mặt giấy, cậu ta viết: Có lẽ đây là cách giao lưu tốt nhất giữa hai chúng ta. Chúng ta hãy làm một đôi bạn không nói chuyện với nhau đi vậy.
Có đôi khi tôi sẽ đáp lại một, hai chữ với cậu ta, có khi sẽ không, thậm chí có lúc, tôi còn chủ động viết cho cậu ta một hai mảnh giấy. Cậu ta tựa như qua một đêm bỗng chợt biết điều hơn xưa rất nhiều, không còn tỏ ra quan tâm quá mức bình thường đối với tôi nữa, càng không réo gọi tôi suốt ngày. Ngoại trừ những lúc cậu ta cổ vũ tôi trong việc học hành ra, cậu ta cũng không còn hở tí là lải nhải bên tai. Tôi cũng không còn chán ghét cậu ta như trước, nhất là sau khi cậu ta ngừng không gọi tôi là “Bạn học Mã Trác” nữa.
Có đôi lúc tôi nghĩ, trên đời này, một cậu con trai với trái tim trong veo tựa như Tiêu Triết, phải chăng càng ngày càng hiếm thấy? Đáng tiếc là, dường như cậu ta đang ra sức thay đổi bản thân. Cậu ta không chỉ bắt đầu nói cười với bạn cùng bàn của mình, mà đôi khi tôi còn thấy cậu ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại luyện tập ném bóng rổ.
Tôi lẳng lặng đi lướt qua cậu ta, không chào hỏi gì cậu ta. Giống như lời cậu ta nói, chúng tôi là một đôi bạn không nói chuyện với nhau, hay là đối với tôi mà nói, là một cách làm bạn bao dung và thân mật nhất. Tôi cũng dần dần tin giống như cậu ta rằng có lẽ giữa nam nữ thực sự có thể có một tình bạn “thuần khiết,” tình bạn này vừa an toàn vừa thiết thực, vững vàng hơn bất cứ loại quan hệ nào khác, càng không dễ bị thương tổn.
Tội gì không giữ nó?
Lúc năm mới gần kề, tôi nhận được một tấm thiệp từ Vu An Đoá. Nghĩ ra thì đây coi như là tấm thiệp năm mới đầu tiên tôi nhận được trong đời, nó be bé, giống như một món điểm tâm ấm áp, hương thơm tươi mát nức mũi. Vu An Đoá ghi trên đó: Xin cậu nhất định phải hạnh phúc.
Tôi còn nhận được một cú điện thoại của Nhan Dự Dự gọi tôi từ mãi tận Bắc Kinh. Cô ấy nói: “Bắc Kinh đúng là lạnh, tớ thật tình không muốn đi học ở đây nữa, quay về mở một cửa hàng luôn cho rồi.”
Tôi khuyên cô ấy: “Đợi học xong về mở tiệm cũng không muộn mà, cùng lắm chỉ kiếm ít đi chút xíu thôi.”
“Chị tớ bảo tớ, mấy cửa tiệm đắt khách của Tinh Tinh đã được chuyển nhượng hết sạch, giá cả thấp đến không thể tưởng tượng nổi, ôi, nếu mà tớ có đó tớ sẽ chạy tới giành lấy một tiệm.”
“Tại sao vậy?” Tôi hỏi.
“Chắc là bị Thuốc Độc nó hại chứ gì, loại người như hắn, không hại người ta chết thì không để yên mà. Được rồi được rồi, không nói nữa, nói chuyện cậu đi, có yêu đương gì không?”
“Đâu có.” Tôi nói.
“Cái tên kia rất tốt với cậu đấy,” Cô ấy cười ha ha, “Tớ cảm thấy tớ sắp quên Tiêu Triết rồi.”
“Quên thì tốt, Tiêu Triết cũng không tệ.” Tôi trả lời.
“Cậu á, nhất định là đang có tâm sự. Nói chuyện điện thoại với tớ mà câu trước câu sau không hề ăn nhập, thôi, sau Tết hỏi tội cậu sau.” Nói đoạn, cô ấy liền cúp máy.
Tết năm đó, A Nam nói với tôi ông phải tiếp một người khách rất quan trọng, không thể ở nhà đón Nguyên Đán với tôi được. Tôi nói với ông không sao, ở trước mặt ông, nguyên mùa đông tôi toàn quấn khăn kín mít hoặc mặc áo cổ lọ. Tôi không thể để cho ông biết đến màn kịch đau khổ nhất trong đời của tôi, tôi sợ ông sẽ bật khóc vì nó.
Ông đã bảo bọc tôi như thế, mà tôi lại không biết quý trọng bản thân, quả thật là một sự bất hiếu.
Tết, tôi về lại dưới huyện với bà, phát hiện “Siêu Thị Quả Quả” của chúng tôi thực sự đã không còn, thay vào đó là một cửa hàng tiện lợi mang tên “Mái Nhà Hạnh Phúc,” mặt tiền đã được tu sửa lại, hết thảy những gì trong quá khứ chỉ còn là những kỷ niệm đen trắng.
Bà tôi thở dài, nói: “Tiền dùng đàng hoàng thì thôi, đây chỉ sợ rằng đã đưa hết cho con hồ ly tinh kia!”
“Bà yên tâm đi.” Tôi an ủi bà, “Ba con không phải loại người dại dột như vậy.”
Hôm đó ra khỏi nhà đi mua đồ, đi ngang qua trường cấp II ngày xưa, tôi không nhịn được chạy vào trong nhìn một chuyến. Nhớ dạo đó, mỗi ngày chỉ cần khoác lên người bộ đồng phục không dính một hạt bụi, ngồi trên chiếc xe buýt của trường không bao giờ thay đổi, lấy về những điểm tốt, coi như đã làm tròn bổn phận của một đứa con ngoan, nào ngờ lột xác lại trở thành một điều không sao thu lại được, nó không chỉ mở ra những điều phức tạp trong lòng ta, mà còn gieo vào đó một hạt giống, rồi mặc cho ta không tưới bón không chăm sóc, nó vẫn cứ thế mà không ngừng bò lan.
Tôi không còn là một đứa con ngoan của A Nam nữa, đây là lần thất hứa thứ hai trong đời tôi. Xem ra, chỉ còn cách dùng những ngày tháng còn lại để từ từ bù đắp cho những sai lầm mà thôi.
Mùng một, tôi đi một mình đến trấn Ngải Diệp. Tôi không biết Hạ Hoa có còn ở đó hay không, nhưng cũng không phải là tôi đi thăm chị ấy, chỉ là muốn đi nhìn ngọn núi nọ, và vách đá kia.
Tôi chỉ nghĩ bụng, coi như kỷ niệm ngày tôi chỉ còn một mình.
Tôi sẽ không làm gì dại dột. Tôi biết rõ tuổi mình vẫn còn trẻ, những gì đã mất và đã bỏ tôi đi, có lẽ vốn chưa từng thuộc về tôi, vốn không cần phải luyến tiếc.
Lúc tới được căn nhà của Hạ Hoa dưới chân núi, tôi suýt nữa không nhận ra nơi ấy. Chiếc chuồng của Sophie Marceau đã bị phá đi, hơn nữa chỗ cổng vào vốn là một mảnh đất trống, tạo nên một khoảng đất rất rộng, trồng đầy đủ các loại cây cối khác nhau, chỉ bằng chút nhận thức về sinh vật ít ỏi của tôi, cũng có thể thấy ở đây được trồng rất nhiều giống cây cỏ khác nhau, bốn mùa quanh năm sẽ luôn có hoa đua nở. Tôi đến gần, trông thấy bên vườn hoa có đặt một tấm biển nho nhỏ, trên đó dùng bút phấn ghi một hàng chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo: Vườn Hoa của Mã Tiểu Trác —- đang kiến thiết.
Là hắn.
Trái tim của tôi như bị bóp chặt.
Tôi đã quên, chuyên ngành của hắn ở trường dạy nghề, là làm vườn.
Giữa mùa đông, thứ duy nhất có chút sức sống, ngoại trừ bụi cây rậm rạp nhìn giống như cỏ dại mé bên ngoài, còn có một hàng mai màu trắng nhạt yếu ớt.
Cõi trần vốn lắm si tình giả, chớ cười ai yêu quá cuồng si, nếu không chịu lạnh tàn xương cốt, nào lấy đâu mai toả ngát hương ……
Tôi nhớ đến lời bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình già muốn rụng răng này, rồi mới chợt hốt hoảng hiểu ra ý nghĩa chân chính trong lời ca.
Những ngày tôi luôn không biết hắn đang bận rộn với chuyện gì, thì ra hắn đang ở đây tạo dựng cho tôi một mảnh vườn xinh đẹp này. Nếu như tất cả đều là do tự tay hắn làm, vậy thì hắn đã phải tốn hết bao nhiêu thời gian, bao nhiều công sức?
Thì ra, tôi đã thực sự từng được yêu một cách hết lòng như vậy.
Tôi nhìn tấm biển kia, nhất định là do thời tiết quá lạnh, nước mắt đến bây giờ mới bị làm cho tan ra, dần dần làm cho mắt tôi mờ đi, mãi cho đến khi tôi nghe có tiếng người đang nói chuyện, tôi mới vội vàng tìm thân cây để núp.
Một hồi lâu sau, tôi thò đầu ra nhìn, trông thấy Hạ Hoa vẫn diễm lệ như xưa. Lưng của chị xây về phía tôi, đang còn rửa xe, vừa rửa vừa ngâm nga hát: “Thật ngọt ngào, nụ cười của em thật ngọt ngào, tựa hoa hé nở trong gió xuân, ôi hé nở trong gió xuân…..” Có thể thấy được rằng chị đang rất vui vẻ. Tình cảnh này, giống y như mùa đông năm ngoái, chỉ là, người đang cầm ống nước, đã không còn là hắn.
Giây phút đó, tôi đau lòng hiểu ra, tôi sẽ mãi mãi không gặp được hắn nữa rồi.
Trên thế gian này, người với người đi qua đời nhau chắc luôn là như vậy. Tôi chợt nhớ đến chú Út, nhớ đến Nhan Dự Dự, nhớ đến Vu An Đoá, thậm chí nhớ đến cô bé Lam Đồ thuở nhỏ sống trong căn hộ đối diện với Lâm Quả Quả. Tôi nghĩ, sẽ luôn có một số người, đến để rồi đi, để rồi ta sẽ không bao giờ gặp lại được. Tôi chợt nhận ra, kỳ thực, ly biệt không nhất định là một sự việc đáng tiếc nhất; nằm lì trong cuộc sống của một ai đó nhất định không chịu rút lui, đó mới là điều khiến cho người ta rầu rĩ nhất.
Từ góc độ này mà nói, tôi cảm thấy may mắn là tôi đã rút lui.
Mà ơi, chiếc xe kia, tại sao tôi lại có cảm giác rằng nó rất quen thuộc? Rồi đến cái người vừa bước ra từ trong nhà, tay bưng ly trà, lại càng khiến cho tôi hết hồn.
Là A Nam.
Ông bước đến bên chị ấy. Chị nhón chân, mỉm cười yêu kiều, hôn nhẹ lên trán ông.
Thì ra là thế.
Chỉ có tôi vẫn luôn bị che mắt.
Thế giới của người lớn cho phép chơi trò che dấu như vầy, thế thì tại sao thế giới của chúng tôi lại không được phép? Tôi không rõ là điều hắn muốn, có phải chỉ là được quang minh chính đại ngồi lên xe của A Nam giống như Tiêu Triết mà thôi hay không. Nhưng ít ra, nếu như hắn có được cơ hội đó, chuyện ngày hôm ấy đã được viết rất khác.
Tôi trốn ở sau thân cây, không để cho họ nhìn thấy tôi, nước mắt đã dầm đìa trên mặt lúc nào không hay.
Tôi xoay người, bước lên con đường núi, hình như chưa bao giờ nhanh như vậy, thoắng cái tôi đã leo được lên đến đỉnh. Tôi nhớ hắn đã từng nói với tôi ở nơi này: sau này, anh sẽ không bắt nạt em nữa, cũng sẽ không cho phép ai ức hiếp em.
Đó là những lời oanh liệt nhất tôi đã từng nghe qua trong quãng đời thanh xuân không tính là phong phú cho lắm của mình.
Tôi biết tôi sẽ không quên.
Tôi còn biết, mảnh vườn trước nhà Hạ Hoa, mùa xuân năm sau, nhất định sẽ nở đầy hoa tươi đẹp, khắp ngọn núi này cũng sẽ là những đoá hoa. Bởi vì chúng tôi ra đi, mảnh vườn ấy sẽ trở thành một món quà cho Hạ Hoa và A nam. Bọn họ sẽ kết hôn, sẽ có một đứa con ngoan ngoãn xinh đẹp, sẽ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Cuối cùng ông có thể đạt được hạnh phúc muộn màng của mình.
Mã Trác xưa nay luôn là một kẻ dư thừa.
Tôi đeo trên mình một lá bùa hộ mệnh luôn trực chỉ nơi trái tim tôi, nó đã từng khoét một lỗ nhỏ ở nơi ấy, moi tim tôi ra, tặng cho cái người tên là Thuốc Độc, mặc cho hắn ung dung thưởng thức kỹ lưỡng. Không biết sau này, liệu hắn có đem nó trả lại cho tôi hay không? Tôi chỉ biết, hiện giờ tôi phải ra sức chữa thương cho lỗ hổng ấy, khiến cho nó khép lại, không lưu dấu vết.
Bất kể là có tim hay không, chí ít nhìn vào, không thấy sứt sẹo gì.
Khí trời trong lành, nắng chiếu trên những ngọn rơm vàng, đang hong khô những gì già nua, cũng đang ấp ủ những gì non nớt. Hết thảy đều giống như ngày này năm ngoái. Tôi đứng trên đỉnh núi, lấy ra một tờ giấy từ trong cặp, gấp thành một chiếc máy bay. Tài thủ công của tôi luôn rất tệ, gấp rất không tốt, cánh của nó cũng xiêu vẹo méo mó. Lúc nó bay đi, cũng bấp bênh chới với, rõ ràng là không có nhiều sức để bay. Dần dần, tôi không nhìn thấy đôi cánh của nó nữa.
Tôi muốn bay đua với nó, chỉ là, hướng đi của chúng tôi không giống nhau.
Xin lỗi, tạm biệt.
Em sẽ nhớ kỹ, em đã từng yêu anh sâu đậm, vào lứa tuổi 17 mà lẽ ra không nên yêu đương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]