Nếu như muốn quên đi sự tồn tại của một thứ gì đó, biện pháp tốt nhất là cứ để nó ở yên một chỗ.
Đối với tôi mà nói, sợi dây chuyền trên cổ chính là như vậy.
Tôi thừa nhận tôi rất quý nó, bởi vì nó là kỷ vật duy nhất hắn để lại cho tôi. Có đôi lúc tôi ngây thơ nghĩ, nếu như tôi bảo vệ lá bùa hộ mệnh của hắn cho thật tốt, chắc hắn sẽ sống không đến nỗi tệ. Mùa đông năm ấy, sau khi hắn bốc hơi khỏi cuộc đời của tôi tựa như không khí, tôi cũng đã từng thử tìm cách nắm giữ lại một chút gì đó, để an ủi nỗi buồn đơn phương dành cho mối tình đầu của mình. Nhưng rất nhanh, tôi đã phát hiện ra đó là một điều không nên, hắn sẽ không quay về, tuổi 17 của tôi cũng sẽ không trở lại, quá khứ sẽ không quay trở lại, cay đắng ngọt bùi đều sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Thứ vẫn luôn luôn quay lại, chỉ là từng chuỗi ban mai nối tiếp ban mai, bất kể ta bằng lòng với nó hay không, mỗi sớm thức dậy, nó đều vui vẻ chào đón ta.
Thật đáng tiếc biết bao, ngay từ khi câu chuyện bắt đầu, sinh mệnh đã chủ định những buổi mai này sẽ chỉ còn lại một mình tôi, những buổi mai không có hắn.
Năm tôi tốt nghiệp trung học, tôi đã từng ghé qua trấn Ngải Diệp, vườn hoa nhỏ đã từng một thời đang được kiến thiết khi ấy đã sớm chẳng còn ra hình dạng gì nữa, tấm biển gỗ nhỏ ghi tên của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184484/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.