Bắc Kinh tháng Hai giống như một chú gấu bắc cực ngủ đông, hít thở thật khẽ như sợ làm ồn phiền đến người khác.
Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, hiếm hoi lắm mới có được một buổi chiều nắng, Hạ Hoa ngồi trên bệ cửa sổ phết nước sơn màu cà phê lên từng móng chân của mình.
Đây là ngày thứ hai chị được chuyển từ bệnh viện về đến nhà. Bác sĩ nói, bệnh tình của chị đã thuyên giảm nhiều rồi, cho nên đặc biệt cho phép chị về nhà đón năm mới, nhưng không được uống rượu, không được thức khuya, không được tuỳ tiện ra khỏi cửa, không được vận động quá mức, không được ăn đồ cay…….. tóm lại là một đống những “không được.”
Tôi khó quên được cái đêm chúng tôi cứu chị về từ trên núi, chúng tôi đưa chị về nhà của bà tôi ở dưới huyện, A Nam chạy đi rước một người bạn tốt làm nghề bác sĩ của ông, chỉ còn lại tôi chăm sóc cho chị. Trong căn phòng nhỏ của tôi, tôi đút cho chị chút nước, chị vẫn nắm chặt lấy tay của tôi, lòng bàn tay nóng sốt, tựa như một viên gạch nóng hổi. Lúc ấy chị đã sốt đến nước thần trí mơ hồ, nói năng lung tung lẫn lộn—–
“Thấy lợi mà không chiếm lấy thì chính là ngu như chó……. Chiếm không xong thì không chạy được à?”
“Tiền quá chừng chừng, tiền xài không bao giờ hết……. cho anh cả đấy……”
“Sophie….. Sophie….. em ở đâu, đừng trốn chị, chị sợ……..” Tôi biết chị ấy đang gọi con đà điểu của chị ấy. Gọi một hồi, khoé mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuc-ca-biet-ly/2184452/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.